Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn, sát khí trong ánh mắt trào ra, ánh nhìn chết chóc độc địa.
Tiểu Tương và Tô Mẫn nhìn nhau. Cả hai người hoang mang: "Chúng con đi trước đây."
Cửa được đóng lại.
Ra ngoài cửa, Tô Mẫn và tiểu Tương nhìn nhau, đều cười.
Trong phòng.
Cao Tịch Huy hít thở sâu, một tiếng "bộp" đặt cây bút máy lên bàn.
Haha, được lắm. Bà đang bị kẹp cả trước sau, nội bộ mâu thuẫn.
"Cục trưởng Cao không cần phải chấp nhặt với hai đứa trẻ." Thanh âm của Tô Tịnh An rất dịu dàng, biểu cảm cũng vô cùng chân thành.
Cao Tịch Huy nhìn bà, không nói gì cả.
Ưm, sau đó thì sao?
Tô Tịnh An; "Trẻ con ăn nói hồn nhiên."
Cao Tịch Huy:....
Bà biết mà!
Nhiều năm như vậy không giao đấu rồi, khả năng chọc giận người khác của Tô Tịnh An đúng là càng ngày càng lợi hại.
Cuộc họp ban buổi chiều.
Thành viên trong ban dành sự chào đón nồng nhiệt cho thành viên nữ thứ hai của nhóm.
Vỗ tay nhiệt liệt nhất là Vương Quân phía bên trong, là người lớn tuổi nhưng chưa vợ. Tay ông ta vỗ đến đỏ ừng cả lên rồi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Tô Tịnh An.
Tô Tịnh An được giao quản lý tổ chức đảng, Cao Tịch Huy cực kỳ có thái độ giải quyết việc chung, khuôn mặt không hề vui cười.
Mọi người nói vài lời khách sáo. Tan họp, Vương Quân đi đến trước mặt Tô Tịnh An: "Cục trưởng Tô, cô có nhớ tôi không? Mấy năm trước chúng ta đã từng nói chuyện. Cô đã giúp đỡ cháu gái tôi."
Nói thật thì Tô Tịnh An không nhớ ra được. Mặc dù Vương Quân dung mạo không đẹp nhưng lại có khí chất và sự trầm ổng của đàn ông trung niên. Ông ta quản lý hậu cần, người luôn luôn tươi cười haha, chẳng có giữ phong thái hay tác phong gì. Cặp mắt cũng hiền lành, quan hệ trong cơ quan cũng tốt.
Cao Tịch Huy lấy tài liệu che mặt, lén lút nhìn sang bên đó.
Bà cảm thấy bản thân hiện tại đã hoàn toàn buông bỏ rồi, đối với Tô Tịnh An cũng xuất phát từ góc độ lãnh đạo quan tâm cấp dưới của mình, cực kỳ công tư phân minh.
Tô Tịnh An cười nhẹ. Nụ cười đó khiến Vương Quân như được tắm gió xuân. Vương Quân ngơ người nhìn bà: "Tôi lớn tuổi hơn cô. Sau này có chuyện gì thì cứ nói với tôi." Ông ta trước đây nhìn Cục trưởng Tô thì kinh ngạc như thấy thần tiên giáng trần, nhưng chẳng biết thế nào, ở trước mặt bà luôn không kiềm chế được mà có chút tự ti mặc cảm. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng còn có thể gặp lại bà. Đây hẳn là duyên phận trong truyền thuyết?
Tô Tịnh An còn chưa nói gì, Cao Tịch Huy liền chau mày: "Lão Vương, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải hiểu hoàn cảnh, công việc là công việc, đừng xưng anh chị em gì ở đây."
Vương Quân bị dạy dỗ thì không dám mở lời. Trong cơ quan ông ta chẳng sợ ai nhưng sợ nhất Cao Tịch Huy.
Tô Tịnh An cười nhẹ: "Không sao, anh Vương, bây giờ chẳng phải đã tan họp rồi sao?'
Cao Tịch Huy:....
Anh Vương???
Bà cười haha rồi.
Mắt nhìn Vương Quân như uống được mật ngọt đi rồi, Cao Tịch Huy nheo mắt nhìn Tô Tịnh An. Bình thường, thành viên ban lãnh đạo sợ nhất bà như thế này, ai mà bị nhìn như vậy chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Tô Tịnh An bình tĩnh đối mắt với Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, tôi nên sợ sao?"
Cao Tịch Huy:.....
Tô Tịnh An: "Vừa mới đến đây còn nhiều điều chưa quen, mong Cục trưởng Cao bỏ quá cho."
Cao Tịch Huy:....
Bỏ....quá???
Tô Tịnh An cười, chỉ chỉ văn kiện trong tay Cao Tịch Huy: "Có hơi nhỏ."
Cao Tịch Huy chả hiểu gì, cái gì nhỏ? Chẳng phải cỡ to nhỏ của khổ giấy bình thường sao?
Cao Tịch Huy: "Không che được mặt của người.'
Cao Tịch Huy:....
Nhìn người rời đi, Cục trưởng Cao hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bà cầm điện thoại lên gọi cho Tô Mẫn: "Ta quyết định, vì sự gắn kết của cả đội, bắt đầu từ hôm nay, bắt đầu từ người bên cạnh ta, con với Tiểu Tương mỗi buổi trưa phải thực hiện huấn luyện dã ngoại năm km cho ta. Huấn luyện dã ngoại xong, đi đến chỗ Vương cục để ông ấy giảng bài."
Tô Mẫn:....
Điện thoại bị cúp ngang.
Cao Tịch Huy cảm thấy sự khó chịu trong lồng ngực vẫn không tiêu đi được, bà suy nghĩ, cầm áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Nói thẳng ra.
Ngày thường bà là một người có lý trí có tư tưởng.
Nhưng sự xuất hiện của Tô Tịnh An đã phá vỡ tất cả quy tắc thường ngày của bà, kéo bà ra khỏi vùng an toàn trước đây khiến cho bà không biết làm thế nào, lại còn bối rối căng thẳng.
Bà không nên có loại cảm giác này.
Mấy năm nay, Cao Tịch Huy đã bỏ hết những cuồng vọng của tuổi trẻ, luyện tập cho bản thân trở thành một người bình ting không tự phụ cũng không kiêu căng.
Nhưng đến hôm nay, còn chưa đến một ngày mà bà đã có chút sụp đổ.
Cao Tịch Huy chắp tay sau lưng đi dạo dưới sân, tiện thể xem Tô Mẫn với tiểu Tương chạy.
Tô Mẫn dù sao cũng là sinh viên còn chưa tốt nghiệp. Thời gian trước còn ở trong trường đảng dầm mưa dãi nắng luyện tập lâu như thế, chạy bộ thế này đối với nàng mà nói chỉ là chuyện cỏn con.
Tiểu Tương cũng xuất thân chuyên nghiệp, chỉ là chiếc quần của cô bây giờ có chút chật, khó di chuyển.
Khi hai người đi qua Cao Tịch Huy họ đều đi vòng thêm nửa vòng nữa, cứ như nhìn thấy quỷ vậy, sợ bị lây nhiễm gì đó.
Như vậy là vẻ mặt Cao Tịch Huy lại càng khó coi hơn. Lúc này đây bà thực sự muốn tìm một người để luyện tay lắm rồi.
Đang lúc tức giận thì bên phía bụi cỏ vang lên tiếng ồn ào nhộn nhịp.
"Cô! Làm gì vậy??? Cô không được vào!"
"Cô có hẹn trước không???'
"Mau dừng lại!"
.......
Nghe có tiếng lạ, tiểu Tương và Tô Mẫn phản ứng cực nhanh, cùng đi đến trước mặt Cao Tịch Huy giúp bà.
Hai nười nhìn bụi cỏ, giữ tinh thần cảnh giác cao độ. Một lúc sau, có người bò ra từ bụi cỏ.
Tô Mẫn:....
Không phải chứ.
Tiểu Tương:???
Là La Hân. Cô mặc đồ luyện tập, cả người toàn đất, lá cây trông thảm hại vô cùng. Lúc nhìn thấy Cao Tịch Huy, cô liền nhào tới: "Cục trưởng Cao!"
Cao Tịch Huy nhanh chóng lùi phía sau hai bước. Bà là người đến cả máu tanh trên lưỡi kiếm còn dám nếm, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua.
La Hân trước mặt rất không bình thường, bà không thể không lùi về phía sau.
Tô Mẫn chẳng động đậy gì. Dù sao đây cũng là người của dì.
Tiểu Tương là người đầu tiến xông lên, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay La Hân. La Hân phản ứng cực nhanh, một tia lóe lên, thân người tiểu Tương hướng về phía trước.
Tô Mẫn nhìn thấy vậy không ngăn cũng không được nữa rồi.
"Chị, ay, chị chị chị--"
Đôi mắt La Hân đã đỏ lên, như không nghe thấy Tô Mẫn nói, cô đẩy ngược tay lại ném Tô Mẫn đi như một chiếc giẻ lau.
Đôi mắt Cao Tịch Huy sáng lên, ha, thú vị đấy.
Đội trưởng đội bảo vệ mang theo cả một đám người đến. Trán anh ta toàn mồ hôi: "Cục trưởng Cao."
Toi rồi toi rồi, bát cơm của anh ta coi như xong rồi. Nhiều người như thế mà không cản nổi một cô gái.
Cao Tịch Huy xua xua tay, nhàn nhạt nói: "Các anh lui trước đi. Ta có biết người này."
La Hân nghe vậy nước mắt muốn rớt xuống, cô gần như nhào lên người Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, cuối cùng tôi cũng gặp được người rồi."
Cô vì có thể đi theo Tô Tịnh An mà đặc biệt đến tìm thủ trưởng nhưng thủ trưởng chẳng những không thành toàn lại còn quở mắng cô một trận, nói cô trẻ con, nói thế nào cũng không đồng ý. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên quyết cứng đầu đến tìm Cục trưởng Cao. Nhưng cô đàng hoàng thế này, vừa nhìn đã biết là người tốt mà ở ngoài cửa lại bị chặn lại, nói gì cũng không cho vào. Cô hết cách liền trèo qua tường cao hai mét, bò trên bụi cỏ mới vào được, cánh tay cũng bị thương, có vết máu.
Cao Tịch Huy đánh giá La Hâm. Bà cũng có ấn tượng với La Hân, cũng biết mấy năm nay cô luôn bảo vệ Tô Tịnh An.
La Hân khẩn thiết nhìn bà, ánh mắt đó Cao Tịch Huy nhìn đã hiểu. Trong lòng bà thừa nhận sự trung thành đo của La Hân, đang định nói thì một giọng nói quen thuộc vang lên, bỗng nhiên lao tới: "Sao cô lại đến đây?"
Là Tô Tịnh An. Bà căng thẳng nhìn La Hân, nhìn quết qua từ trên xuống dưới, nhìn vết thương trên cánh tay cô: "Cô ấy!"
Ánh mắt lo lắng đó, giọng điệu cưng chiều, nước mắt La Hân sắp sửa rơi xuống.
Cao Tịch Huy ở phía sau nhàn nhạt nhìn.
Tô Tịnh An: "Cô có biết đây là đâu không? Cô không muốn sống nữa hay sao?"
Bình thường Tô Tịnh An là người hiền dịu, dù là âm thanh quở trách cũng dễ nghe đến thế.
Trái tim La Hân nóng bừng khi nghe vậy, cô nhìn Tô Tịnh An: "Người đi đâu thì tôi đi đấy."
Tô Tịnh An nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài.
E hèm.
Cao Tịch Huy ở phía sau ho một tiếng. Hai người quay lại nhìn bà.
Tô Mẫn và tiểu Tương cũng cùng nhìn Cao Tịch Huy.
Dưới ánh mắt của mọi người.
Cao Tịch Huy nhàn nhạt: "Cô đánh với ta, đánh thắng ta thì có thể ở lại."
Tô Tịnh An:....
Mấy đứa nhỏ:....
Sau đó dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, La Hân bị Cao Tịch Huy đánh cho một trận như để trút giận.
Đúng là trò đùa mà.
Bình thường Cao Tịch Huy luôn nhường nhịn Tô Tịnh An, đối với người khác có thể dùng bốn chữ "lạt thủ tồi hoa" để hình dung.
Cho đến giờ phút này, Tô Tịnh An mới nhận ra mấy năm nay Cao Tịch Huy đã trưởng thành biết bao nhiêu. Bà ấy thực sự dùng đao thật kiếm thật mà xông tới, quyết máu ăn thua. Ở trong cục, bản lĩnh của La Hân cũng thuộc dạng xuất chúng, nhưng đối diện với Cục trưởng Cao thì giống như một người dân thường trói gà không chặt, bị đánh đến thảm thương.
Cuối cùng, Cao Tịch Huy động đậy cổ tay, cả người thoải mái hơn rất nhiều: "Về luyện tập thêm đi. Đội trưởng Triệu."
Đội trưởng Triệu mau chóng tiến lên phí trước: "Cục trưởng Cao."
Cao Tịch Huy: "Lần sua người có đến thì cậu cứ cho vào, không cần làm khó."
"Vâng."
La Hân đi rồi, trong lòng còn chất chứa đầy đau thương bi phẫn. Trước khi đi, cô còn nhìn Cao Tịch Huy dữ dội, hạ giọng nói với Cục trưởng Tô: "Người cứ yên tâm, tôi không tin mình đánh không lại một người già."
Nhưng người ở trong quân đội đã từng hô khẩu hiệu thì giọng thường rất to, dù là đã hạ giọng nhưng cũng không phải âm lượng của người bình thường.
Cao Tịch Huy nghe thấy, cả người cứng lại.
Ai cũng biết bà luôn tự khoe khoang mình là đi đầu xu hướng, thậm chí còn trẻ hơn cả người trẻ, lần này lại bị nói là già rồi?
Tô Tịnh An quay đầu nhìn Cao Tịch Huy, cúi đầu cười nhẹ.
Tia nắng mặt trời đẹp đẽ, làn gió thanh mắt ấm áp thật tuyệt, nụ cười cũng thật đẹp.
Thời khắc đó đang ngẩn ngơ, Cao Tịch Huy cảm thấy bản thân được trở về lúc trẻ, trở về thời gian ngập tràn mật ngọt, trái tim tràn đầy niềm hạnh phúc.
Lặng lẽ quay về phòng làm việc Cao Tịch Huy ngồi trên ghế sofa ngẩn người. Bà kéo ngăn kéo ra, lấy ra tấm ảnh chụp chung với Tô Tịnh An thời thiếu niên.
Lúc đó hai người họ trẻ trung như thế.
Ai nhìn thấy họ cũng cảm thán về độ collagen đàn hồi trên mặt, rồi nhan sắc khiến người khác ước ao lia nữa.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Nhan sắc già đi.... chẳng qua chỉ là hoa cúc của ngày hôm qua.
Cao Tịch Huy ăn năn hối hận nhìn bức ảnh.
Có người gõ cửa.
Bà nhanh chóng bỏ tấm ảnh vào ngăn kéo, chỉ cần nghe cách gõ bà đã biết là Tô Tịnh An.
Quả như dự đoán, Cục trưởng Tô đi vào, bà nhìn Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, chuyện hôm nay tôi muốn thay La Hân xin lỗi người."
Chuyện này nói to không phải to mà nhỏ thì cũng chẳng phải nhỏ.
Cao Tịch Huy không chấp nhặt với cô. Nếu đó là thật thì La Hân rất có khả năng bị khai trừ công chức rồi.
Cao Tịch Huy biểu hiện lạnh lùng: "Cô ấy cũng không còn nhỏ nữa, phạm phải sai lầm như vậy còn cần lãnh đạo lớn như cô ra mặt sao?"
Tô Tịnh An nhìn chằm chằm Cao Tịch Huy, rõ ràng có thể nhìn ra cảm xúc của Cao Tịch Huy có chút không đúng.
Cao Tịch Huy cau mày nhìn bà: "Cô muốn nói gì?"
Hai người quá hiểu nhau, nhìn qua là có thể thấu được đối phương.
Tô Tịnh An nhìn ánh mắt bà, yếu ớt hỏi: "Cục trưởng Cao, người không phải vì La Hân nói người già nên tức giận đấy chứ?"
Cao Tịch Huy cáu kỉnh: "Không phải."
Thấy vẻ cáu giận của Cao Tịch Huy, Tô Tịch Huy nhếch môi lên: "Tôi nghĩ cũng phải. Cục trưởng Cao không phải người nhỏ nhen, huống hồ mỗi người đều không thể trốn tránh được sự thật, rất bình thường thôi."
Cao Tịch Huy nghe vậy trái tim càng thắt lại. Bà nhìn Tô Tịnh An: "Cô nghĩ tôi già sao?"
Mỗi ngày bà đều tắm rồi uống sữa bò, đắp mặt nạ cả đấy.
Tô Tịch An đối mắt với bà, dùng sự trầm lặng thay cho câu trả lời của mình.
Cao Tịch Huy bỗng đứng lên: "Cô có muốn thử không?"
Ý của bà là hai người đánh thử. Lần này bà nhất định không xuống tay lưu tình.
Nhưng Tô Tịnh An lại hiểu theo tầng nghĩa khác. Mặt bà có chút đỏ lên, bà nhìn Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao muốn thử thế nào?" Bà cắn môi, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng, thanh âm mang theo vẻ trêu chọc người: "Cần bây giờ tôi đi đóng cửa không?"
Cao Tịch Huy:..................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT