Thói quen của con người được nuôi dưỡng vô cùng đáng sợ.

Lúc mới đầu khi Tô Mẫn cầm đồ ăn dì làm đến, Cao Tịch Huy đều nghiêm khắc, cho dù có ăn cũng phải tiểu Tương với Tô Mẫn hết lần này đến lần khác mời mọc nhưng mà nửa tháng sau chỉ cần đến giờ ăn trưa, Cao Tịch Huy liền đi tới gần "Hôm nay ăn gì?"

Tô Mẫn trầm lặng mở túi ra.

Cao Tịch Huy "Woa" lên một tiếng, trong mắt có ngôi sao lấp lánh: "Gà cay Tảo Trang, món yêu thích nhất của ta."

Tô Mẫn:....

Món yêu thích nhất của Cục trưởng Cao nhiều quá.

Những lát thịt heo luộc, thịt gà chảy nước miếng, đầu cá kho tiêu...

Chỉ cần là cay thì đều là món yêu thích của bà.

Chỉ cần là dì làm, hình như đều là món bà thích nhất.

Cao Tịch Huy không khách khí một chút nào, lấy bát đũa ăn, giữa chừng bà nhìn Tô Mẫn: "Ăn đi."

Tô Mẫn không biết sao nữa, đột nhiên muốn cười. Nàng cảm thấy Cục trưởng Cao giống như chú cún đang được dì huấn luyện. Bị dì huấn luyện, trước đây gọi cũng không tới, bây giờ chỉ cần gõ bát là đến liền.

Tô Mẫn trở về nhà, kể hết toàn bộ biểu hiện mèo ham ăn Cao Tịch Huy cho Tô Tịnh An hình dung. Tô Tịnh An cười nhạt: "Mẫn Mẫn, ngày mai ta không để La Hân đưa cơm cho con nữa."

Trước đây để tránh nhiều phiền phức Tô Tịnh An toàn sau khi làm đồ ăn xong thì để La Hân đưa tới. La Hân lúc mới đầu đưa còn có kiên nhẫn. Mỗi lần đưa xong còn nói với nàng là Cục trưởng Tô đích thân làm, còn nóng nữa, cô lái xe rất nhanh.

Mấy ngày sau cô thấy phiền rồi. La Hân chả lái xe nữa, như một tiểu ca ca đói, đi xe máy đến, đến dưới tầng, cô nàng mới hét lên: "Cơm đến rồi."

Tô Mẫn mỗi lần đi xuống nhìn thấy cô như thế vừa buồn cười vừa đồng tình.

Tiểu Tương đã nhìn thấy cô mấy lần, không khỏi ngạc nhiên nhìn cô.

La Hân nhướn mày: "Nhìn tôi làm gì? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ à?"

Tiểu Tương nhàn nhạt: "Không ngờ bên cạnh Cục trưởng Tô lại có người lỗ mãng như vậy."

La Hân:.....

Nếu không phải đây là địa bàn của người khác, không phải là lần trước bị dạy dỗ quá mạnh cô nhất định sẽ tẩn cho tiểu Tương một trận. Tính cách cô nóng nảy, người bình thường nhẫn nhịn không nổi.

Bữa trưa.

Chưa đến mười hai giờ, mới có mười một giờ bốn lăm Cao Tịch Huy đã có chút mất tập trung. Bà đặt bút xuống một bên rồi bắt đầu đếm thời gian, nhịn không được mà nuốt nước bọt.

Hôm nay sẽ làm gì nhỉ?

Tô Tịnh An quá lợi hại, lâu như vậy rồi, món ăn bà làm đều không giống nhau, mỗi ngày đều là một sự chờ đợi.

Cuối cùng cũng đến mười hai giờ.

Cao Tịch Huy nôn nóng thò đầu ra bên ngoài nhưng không thấy Tô Mẫn đâu.

Đợi thêm chút nữa đi.

Lại năm phút nữa trôi qua, vẫn không thấy người đâu.

Cao Tịch Huy nhịn không được gọi một tiếng: "Mẫn Mẫn!"

Tô Mẫn đáp lại: "Ay, chuyện gì vậy dì?"

Cao Tịch Huy nhìn nàng. Trên tay nàng còn cầm bài phát biểu, đang ngồi xem.

"Đã giờ này rồi, nên nghỉ ngơi thôi."

Ngữ khí của Cao Tịch Huy vô cùng dịu dàng nhân từ. Tô Mẫn cười: "Không sao ạ, người trẻ mà, tăng ca chút có tính là gì."

Cao Tịch Huy: "....tài liệu này không gấp, buổi chiều con viết là được."

Tô Mẫn: "Con tranh thủ lúc này đầu óc tỉnh táo mau chóng viết. Con sợ buổi chiều buồn ngủ."

"Buồn ngủ thì ta có cafe."

"Không được, thỏ thỏ nói cái đó làm tăng sắc tố da. Bây giờ con đang trong thời kỳ khôi phục lại làn da trắng."

"Ồ...vậy con đói không?"

Hahahahahaha.

Nội tâm Tô Mẫn đã cười lớn như cả đại dương rồi. Khuôn mặt thì vẫn nhịn: "Ồ, đúng rồi, giờ đã mấy giờ rồi." Nàng lấy điện thoại ra "Hôm nay sao vẫn chưa đưa đến? Con gọi điện đã."

Điện thoại được kết nối. Tô Mẫn nói vài câu, nàng ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy "La Hân đi công tác rồi. Người khác đưa đến có được không ạ?"

Cao Tịch Huy gật đầu. Bà cần ăn cơm, cũng không phải đưa cơm, quản ai đưa đến làm gì, ăn được là được.

Lại đợi mười phút. Điện thoại Tô Mẫn reo lên. Nàng nhìn Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, người đợi cũng đã đợi rồi, xuống dưới đi dạo một vòng đi ạ. Cùng đi lấy đi ạ. Có mấy món lận. Tiểu Tương bây giờ không biết đi đâu rồi."

"Được."

Cao Tịch Huy nghe đến "có mấy món" nhịn không được lại bắt đầu nuốt nước bọt.

Hai người đi xuống dưới lầu. Bước chân Cao Tịch Huy còn vội hơn cả Tô Mẫn.

Xuống dưới lầu.

Không chỉ có Cao Tịch Huy ngẩn người mà cả Tô Mẫn cũng ngơ người.

Woa.

Tô Tịnh An đi xe máy Harley màu đen đến. Hôm nay bà mặc áo gió màu đen, đep kính râm, thấy hai người đi xuống liền vẫy tay, bỏ mũ bảo hiểm xuống.

Xõa tóc ra một chút.

Tô Mẫn say rồi

Cao Tịch Huy cũng hóa ngốc luôn.

Đây chẳng phải là cảnh quay ông trùm xuất hiện điển hình trong phim hay sao?

Thật sự là quá đẹp rồi.

"Này."

Tô Tịnh An đưa đồ ăn cho Tô Mẫn nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chăm Cao Tịch Huy.

Khi còn trẻ, bà và Cao Tịch Huy cùng xem bộ phim cũ của Hồng Kông.

Trong phim có rất nhiều đại ca, chị đại cực kỳ ngầu lái xe mô tô. Sau đó là cảnh chân dài từ trên xe đặt xuống, Cao Tịch Huy vô cùng thích cảnh đó, xem đi xem lại,

Giống như người ta mặc đồng phục gì đó, điều khiển tay gì đó, bà cực có hứng với cảnh quay này.

Tô Mẫn nhận cơm, đúng là không ít. Nàng nghĩ dì nên nhân cơ hội nói với Cao Tịch Huy vài câu nhưng ai biết được người ta chẳng nói gì cả, chỉ nhìn Cao Tịch Huy rồi quay người đi mất.

Gió thổi chiếc áo khoác ngoài của Tô Tịnh An, mái tóc dài tung bay, nhìn từ phía sau quá đẹp.

Lên lầu ăn cơm, Tô Mẫn thấy rõ ràng Cao Tịch Huy không tập trung. Hôm nay cũng không vội vã nói ăn cái này ăn cái kia.

Cứ thế đến lúc ăn xong bà cũng chẳng nói gì, đi vào phòng nghỉ ngơi.

Buổi chiều.

Tiểu Tương vào phòng. Cô nhìn thấy Cục trưởng Cao đang cầm bút vẽ "Cô đến rồi, mau lại đây."

Tiểu Tương đi lại.

Cao Tịch Huy dừng động tác trong tay. Bà đưa hình vẽ cho tiểu tương xem: "Đây là hãng mô tô gì?"

Cô không hiểu rõ cái này lắm, chỉ biết đó không phải hãng cũ.

Tiểu Tương nhìn: "Harley, quá rõ ràng."

Cao Tịch Huy gật đầu: "Cô đi mua một chiếc về cho ta, đây là thẻ."

Tiểu Tương;.....

Lão tổ tông à.

Cục trưởng Cao lại dằn vặt cái gì thế?

Cả buổi chiều Tô Mẫn loay huay với đống tài liệu phát biểu. Nàng sửa một lần lại sửa tiếp, mãi rồi cũng buồn ngủ, đang buồn rầu thì trên tầng vang lên tiếng "vù vù vù."

Toi rồi.

Đứa trẻ nhà ai, đang buổi chiều thì đua xe, chẳng có ý thức gì thế.

Tô mẫn cau mày một lúc, cũng không có âm thanh gì nữa, nộp bản thảo xong, Cao Tịch Huy từ dưới lầu đi lên.

Tô Mẫn:....

Mới có một thời gian ngắn.

Cao Tịch Huy không biết lấy từ đâu ra chiếc áo gió màu đen, đội mũ bảo hiểm, bên trái cầm rau, bên phải cặp: "Đi, Mẫn Mẫn. Hôm nay đến chỗ dì, ta nấu cho con."

Tô Mẫn:.....

Đúng là say thật rồi.

Đây không phải điểm duy nhất khiến Tô Mẫn say.

Xuống dưới lầu lúc nhìn thấy con xe Harley mới tinh.

Cao Tịch Huy chân dài, đối diện với Tiểu Tương bên cạnh: "Ngay lúc này đây, ta cần một điếu thuốc."

Tiểu Tương mặt không cảm xúc đưa điếu thuốc đến.

Cao Tịch Huy ngậm vào miệng, hít một hơi, hỏi: "Thế nào?"

Tiểu Tương lập tức vỗ tay. Cô vừa vỗ tay vừa quay qua nhìn Tô Mẫn. Tô Mẫn ngại ngùng cười cười, cũng vỗ tay theo.

Cao Tịch Huy cay mày: "Có chút làm lấy lệ."

Tiểu Tương lập tức huýt sáo. Cô lại quay lại nhìn Tô Mẫn.

Tô Mẫn nghẹo cổ: "Tốt! Đẹp lắm, rất ngầu!"

.............

Đây đúng là chuyện không dễ dàng gì khi làm cấp dưới của lãnh đạo.

Thấy Cao Tịch Huy mẫn nguyện rồi. Bà nhìn phía sau: "Nào, Mẫn Mẫn, dì đưa con đi hóng gió."

Tô Mẫn:.....

Trời ạ, thật đáng sợ quá.

Ngồi ở phía sau Cao Tịch Huy, Tô Mẫn còn phải một tay xách rau, một tay xách túi, nghiêm túc hưởng thụ "hóng gió" của người lớn tuổi.

Cao Tịch Huy ngâm nga một giai điệu: "Một con gà trong tay trái tôi, một con vịt bên tay phải, phía sau còn có một cô bé mập mạp."

Tô Mẫn nhìn một thanh niên đi xe đạp công cộng qua hai người đang cười, lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

Cao Tịch Huy lái xe rất vui vẻ. Sau khi đợi đèn, bà giơ tay phải lên: "Trái nho lại A Hãn lại tử a phu!"

Tô Mẫn ngẩn người. Cái gì?

Qua hành động của Cục trưởng Cao nàng phán đoán một chút, đây có phải đang nói là put your hands up?

Cao Tịch Huy quay đầu nhìn Tô Mẫn, lại giơ cao tay: "come on!"

Tô Mẫn giơ tay lên.

Hai người ở đó lắc lư.

Bên đối diện, một cảnh sát giao thông đeo vai đèn neon đi tới, sắc mặt đen lại: "Hai người làm gì vậy? Còn vẫy tay, xuống xe hết cho tôi!"

Một tiếng sau.

Tại phòng trực của đội cảnh sát giao thông.

Lãnh đạo trực ban rót trà cho Cao Tịch Huy, cười bất lực: "Cục trưởng Cao, người thật thời thượng quá. Mấy thứ của người trẻ người cũng chỉnh. Tiểu Vương của chúng tôi mới đến. Nhìn người như vậy còn tưởng người không có bằng lái xe."

Tiểu Vương bên cạnh bị dọa cho sợ hãi. Anh ta không biết mình đã chặn một vị quan to như thế.

Cao Tịch Huy uống trà, chậm rãi: "Đây là chuyện tốt. Quy định bên trên đặt ra, bên dưới tuyệt đối chấp hành. Đồng chí tiểu Vương làm đúng rồi." Bà đưa thẳng ngón tay cái lên: "Cậu là một cảnh sát nhân dân cực kỳ tốt."

Lãnh đạo:....

Tiểu Vương:..........

Tô Mẫn:.....

Theo lãnh đạo một ngày đúng là sáng lòa chói mắt.

Nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải nghiệm được dẫn vào trong cục, giờ theo Cục trưởng Cao được trải nghiệm rồi.

Buổi tối sau khi hai người đi ra, vị lãnh đạo kia rất muốn tiễn Cao Tịch Huy nhưng Cao Tịch Huy từ chối: "Cứ đi bận việc của mọi người đi. Khu tự quản cũng không dễ dàng gì, vất vả rồi."

Tô Mẫn lặng lẽ: "Cục trưởng Cao, còn về nhà nấu cơm không ạ?"

Cao Tịch Huy vỗ vai nàng: "Chúng ta đi Haidilao đi. Ta muốn ăn lẩu bò siêu cay."

Tô Mẫn:....

Món lẩu này ăn đủ rồi.

Ngày hôm sau.

Cao Tịch Huy và Tô Mẫn liên tục vào nhà vệ sinh.

Tiểu Tương trầm lặng nhìn, cô rút từ trong hộp thuốc ra đưa cho Cao Tịch Huy: "Của người đây, buổi chiều còn có cuộc họp quan trọng."

Cao Tịch Huy nhận lấy: "Đưa cho Mẫn Mẫn một viên."

Tiểu Tương: "Không đưa."

Cao Tịch Huy kinh ngạc nhìn cô.

Tiểu Tương chăm chăm nhìn bà: "Người đi ăn mảnh với cô ấy."

Cao Tịch Huy:....

Ghen rồi.

Dù sao cũng nhiều tuổi rồi, hôm qua đau bụng, buổi sáng phải xử lý cả đống văn kiện, buổi chiều phải họp Cao Tịch Huy có chút không gánh được nữa. Bà nhắn nhủ Tô Mẫn: "Ta cầm sách che mặt, nếu lãnh đạo có gọi ta con chỉ cần kéo ta một cái."

Tô Mẫn kinh sợ: "Có được không ạ? Nghe nói hôm nay lãnh đạo cao nhất đều đến, có liên quan luân chuyển nhân sự."

Cao Tịch Huy trợn mắt: "Làm gì có chuyện không được."

Bà chính là người gioi nghề trong các cuộc họp.

Cô nhóc Tô Mẫn này còn chưa đủ lông cánh đã chỉ điểm bà.

Thấy Cục trưởng Cao kiên định như thế, Tô Mẫn không dám nói gì, chỉ có thể gật đầu: "Được."

Hội nghị buổi chiều dài dòng quá.

Mất nửa tiếng đồng hồ để truyền tải hết tinh thần của bài diễn văn.

Tô Mẫn nhìn Cao Tịch Huy ngồi thẳng có thể ngủ mà thở đều đều, vô cfugn bội phục.

Vẫn là gừng càng già càng cay.

Cục trưởng Cao của chúng ta vừa nhìn như kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

Cuối cùng các thể loại truyền đạt học hỏi kết thúc, người đứng đầu nói: "Tiếp theo tôi nói quyết định luân chuyển nhân sự, mọi người lắng nghe nghiêm túc. Đội của chúng ta sẽ bổ sung thêm chút máu tươi. Ở đây không thiếu việc chéo hệ thống. Bây giờ tôi tuyên bố......... bla bla bla..."

Tô Mẫn vốn dĩ cũng bị cuộc họp làm cho buồn ngủ. Nàng tự chọc vô mí mắt mình mới có thể kiên trì tiếp. Nhưng khi người đứng đầu công bố quyết định điều động nhân sự, cả người nàng đều chấn động kinh ngạc.

Cái gì?

Nàng không nghe lầm chứ?

"Ưm, mọi người cũng đã nghe rồi. Cục thuế quốc gia chúng ta lần này, đúng là tiếp đón không ít đồng nghiệp. Không nói nhiều, chúng ta xin mời cán bộ lãnh đạo mới được bổ nhiệm phát biểu nào."

Cửa được đẩy ra.

Tô Tịnh An mặc đồng phục, đầu tóc chải gọn gàng, cầm bài phát biểu đi vào.

Khí chất này của bà, phong độ này, tướng mạo này.

Mấy vị lãnh đạo xung quanh đều chấn động, không buồn ngủ chút nào nữa.

Cao Tịch Huy vẫn đang say sưa ngủ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

LỜi phát biểu của Tô Tịnh An tuy đơn giản nhưng vang vang có sức lực, nhìn lại quá khứ, hướng tới tương lai, lên kế hoạch cho hiện tại. Giọng nói của bà như tia nắng mặt trời, xua tan đi mây đen âm u của tất cả mọi người.

Mấy vị lãnh đạo gật đầu lắng nghe. Mọi người đều biết Tô Tịnh An. Bà từ bộ phận **chuyển đến, kinh nghiệm làm việc phong phú. Thực ra người đứng đầu vẫn luôn hoài nghi nguyên nhân bà chuyển đến đây. Nhưng ai mà không hy vọng cấp dưới của mình là tinh binh tướng tốt, bất kể là nguyên nhân gì ông đều nhận hết.

Lời phát biểu kết thúc, mọi người đều vỗ tay.

Lãnh đạo lại bình luận một câu, rồi nhìn về hướng Cao Tịch Huy: "Lão Huy, cô luôn kêu là không có phụ tá. Tôi đành chịu đựng đau khổ bỏ thứ mình thích cho cô này. Các cô phải phối hợp với nhau cho tốt. Ay, sao còn xấu hổ thế? Giấu mặt phía sau rồi? Đứng lên biểu hiện cái đi."

Đây xem như nói chuyện phiếm sau cuộc họp chính thức, không khí rất thoải mái, mọi người đều cười.

Mồ hôi trên sống lưng Tô Mẫn bắt đầu chảy xuống. Nàng mau chóng kéo Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, Cục trưởng Cao, tỉnh lại."

Cao Tịch Huy phản ứng cực nhanh. Ngay lúc Tô Mẫn kéo góc áo, bà lập tức đứng lên, vỗ hai tay: "Hay hay hay, lãnh đạo, người nói đều đúng, người nói đều hay, được, hay hay hay, quá hay rồi. Tôi nhất định sẽ phối hợp tốt."

Tô Mẫn:....

Mọi người:.....

Tiếng vỗ tay kết thúc.

Cao Tịch Huy cảm thấy có gì đó không đúng. Bà nhìn Tô Tịnh An trước mắt, ánh mắt như cười như không. Cao Tịch Huy dùng sức nháy mắt. Chuyện gì thế này. Bà đang nằm mơ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play