Ninh Xảo Trân vội vàng chạy tới, dáng người nom khá mập mạp, mái tóc xoăn vàng buộc đuôi ngựa, áo thun đen, quần bó, bên ngoài mặc một cái áo khoác mỏng, dáng vẻ bình thường.

Mặc Thu đứng dậy ngay khi thấy bóng dáng bà, ánh mắt loé lên khác hẳn vẻ thờ ơ với những người khác, bước lên hai bước về phía Ninh Xảo Trân.

Ninh Xảo Trân dừng lại trước mặt Mặc Thu, đánh giá từ trên xuống dưới: "Tay bị thương?"

"Vâng." Mặc Thu gật đầu.

"Ai là tài xế gây chuyện?" Ninh Xảo Trân đảo mắt một vòng, giọng liền yếu xìu khi thấy hai người đàn ông cao to, mà Sở Kiến Thụ đứng cách đó không xa cũng đang quan sát bà.

Ninh Xảo Trân hẳn là sống rất tốt, chỉ riêng khuôn mặt hồng hào và chất giọng khoẻ khoắn kia, khác xa với đứa trẻ Mặc Thu 14 tuổi đang độ dậy thì. Hai người đứng cạnh nhau đã thấy được sự tương phản rõ rệt.

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là tôi." Tài xế sắc mặt tái nhợt tiến lên, thấp thỏm liếc nhìn hai người bên cạnh.

"Con tôi phải được kiểm tra toàn thân. Đó là tai nạn xe đấy. Nếu sau này nó có vấn đề gì thì tôi biết làm sao? Lỡ đâu còn phải nằm viện quan sát? Ông phải bồi thường tiền thuốc men, à, còn cả phí tổn thất tinh thần nữa." Ninh Xảo Trân chán ghét nhìn tới cánh tay của Mặc Thu: "Nếu không còn ý kiến thì giải quyết riêng bằng 1 vạn."

Mặt tài xế vốn đã bị doạ cho trắng bệch bởi chuyện sáng nay, nghe Ninh Xảo Trân nói xong, mồ hôi lạnh liền túa ra.

"Này." Người đàn ông đưa Mặc Thu đến bệnh viện không khỏi nhắc nhở: "Bà không phải nên quan tâm đến con mình một chút sao?"

"Tôi có quan tâm con mình hay không thì liên quan gì tới cậu." Ninh Xảo Trân liếc hắn với ánh mắt hình viên đạn, bây giờ bệnh viên đang đông người, bà có đủ tự tin để đối phó với mấy người này. Ninh Xảo Trân nhìn cánh tay đang bị thương của Mặc Thu: "Còn đau chỗ nào khác không? Nên kiểm tra lần nữa đúng không?"

Sở Kiến Thụ nhíu mày nhìn động tác của Ninh Xảo Trân.

Trông Ninh Xảo Trân không giống như đang hỏi chuyện Mặc Thu, mà càng giống như đang ra lệnh, bắt cậu phải làm theo yêu cầu của bà ta.

Mà Mặc Thu vốn luôn quan sát biểu cảm của Ninh Xảo Trân, cuối cùng cũng cúi đầu, gật một cái: "Đau."

Đứa trẻ vẫn luôn nói không đau, nhưng giờ lại trước mặt mẹ nói đau. Đây không phải là đang làm nũng, mà là hành động dựa trên quan sát phản ứng của đối phương, muốn làm mẹ hài lòng.

Mặt mày Sở Kiến Thụ trầm xuống, tâm tình cực kém.

"Ông xem đi." Ninh Xảo Trân khinh miệt nhìn người đàn ông, "Không có việc gì thì đừng xen vào chuyện người khác."

"Con cái không phải công cụ kiếm tiền." Dáng vẻ người đàn ông vốn hung dữ, vẻ mặt âm trầm, thoạt nhìn càng thêm đáng sợ: "Trên người đứa nhỏ còn nhiều vết thương khác. Đừng nói là do bà làm?"

Ninh Xảo Trân đột nhiên nhớ tới một chuyện, tự tin lập tức giảm xuống một bậc, hung hăng liếc hắn, không trả lời.

Ninh Xảo Trân cúi đầu, đẩy Mặc Thu: "Hiện tại còn đau không?"

Mặc Thu ngẩng đầu lên, lần nữa quan sát sắc mặt Ninh Xảo Trân. Sau đó cúi đầu, lắc: "Không đau ạ."

Ninh Xảo Trân hừ nhẹ một tiếng: "Ông lái xe cũng không dễ dàng gì, tôi lại chẳng phải người vô lý, năm ngàn, bây giờ đưa tiền, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức."

"Này cũng nhiều quá rồi đấy." Mặt tên tài xế gây chuyện biến sắc. Thường thì mấy vụ tai nạn xe nhỏ như này cùng lắm chỉ bồi thường ba đến năm trăm, ai mà ngờ người phụ nữ này lại chém tới tận năm ngàn*.

(Bản gốc là *狮子大开口 – shī zī dà kāi kǒu (sư tử há rộng mồm): hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham. Chỗ này là thành ngữ nên mình cũng không biết edit sao cho ổn ;-;)

"Xảy ra tai nạn xe, này là con tôi còn may mắn. Nếu là người khác, ông có đảm bảo được sẽ không xảy ra chuyện gì? Bắt ông đền nhiều là muốn tốt cho ông, cho ông một bài học, lần sau mới không dám tái phạm..."

Trong lúc nghe Ninh Xảo Trân hùng hổ doạ người, Sở Kiến Thụ vẫn luôn quan sát Mặc Thu.

Mặc Thu cúi đầu, không nói một lời, tay áo vốn đã ướt một mảng máu lại không thể mặc hoàn chỉnh, trông rất chật vật.

"Năm nghìn thì năm nghìn." Sở Kiến Thụ không thể bình tĩnh bỏ mặc. Sắc mặt Mặc Thu không được ổn, lại vừa mới xảy ra tai nạn. Vậy mà một người làm mẹ lại chỉ ở đây nhất định một hai đòi tiền bồi thường cho bằng được. Đối với đứa trẻ này, đây cũng chẳng là một trải nghiệm tốt đẹp gì.

Ông lấy điện thoại ra chuyển khoản, muốn kết thúc trò hề này càng sớm sàng tốt: "Bà đưa đứa nhỏ về nghỉ ngơi, cho nó ăn chút đồ để bồi bổ."

"Ông đưa tiền?" Ninh Xảo Trân nghi ngờ liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt: ngoại hình xuất chúng, nhìn qua trang phục cũng có thể thấy là một người có gu thẩm mỹ. Giọng điệu vốn sắc bén liền dịu bớt.

"Ừ." Sở Kiến Thụ đáp.

Mặc dù vẫn luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người nhưng nhìn thấy năm nghìn trong tài khoản Ninh Xảo Trân Tuy liền vui vẻ. Nhận thấy ánh mắt của những người khác, bà ta hung hăng liếc mắt, sau đó liền lôi Mặc Thu đi.

Mặc Thu bị kéo đi lảo đảo, đụng trúng vết thương trên cánh tay, Sở Kiến Thụ nhìn cậu mà cau mày.

Sở Kiến Thụ thấy Mặc Thu quay đầu lại, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào ông.

Tuy khoảng cách giữa hai người càng xa dần, nhưng Sở Kiến Thụ vẫn có thể thấy rõ Mặc Thu nói với ông một câu: "Cảm ơn."

"Ông vẫn phải trả số tiền đó cho chúng tôi đấy, giá cả thông thường ấy." Tóc Vàng bàn bạc với tài xế gây tai nạn, thì thầm vào tai tài xế: "May cho ông đấy, lần này chỉ đưa tiền thôi, nếu ông chủ phát hiện ra... Chậc chậc, ông lần sau nên lái xe cẩn thận, nếu không, sợ là cái bát cơm này khó mà giữ nổi."

Điện thoại của người đàn ông vang lên, hắn bắt máy, nói với Sở Kiến Thụ: "Ông chủ, đã được gửi đi xét nghiệm ADN."

"Ừ." Sở Kiến Thụ đáp.

"Nhìn qua như có ẩn tình, tôi chỉ sợ là bạo lực gia đình." Người đàn ông nhắc nhở Sở Kiến Thụ, tất nhiên Sở Kiến Thụ đã nhìn thấy mấy vết thương vốn không do tai nạn xe gây ra trên cánh tay cậu.

"Các cậu nhớ theo dõi cho tốt." Sở Kiến Thụ nói.

"Vâng, ông chủ." Người đàn ông kéo đồng bọn của mình đi, đuổi theo hướng Mặc Thu vừa rời đi.

Sở Kiến Thụ ngồi trong đại sảnh bệnh viện đầy người qua lại, thở dài.

Đứa trẻ kia thật xinh đẹp.

Cho dù cơ thể có gầy gò, suy dinh dưỡng, Sở Kiến Thụ vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp độc đáo của đứa trẻ kia khi trông thấy gương mặt và đôi mắt đó.

Cực kỳ giống vợ ông.

Chỉ là ánh mắt cậu không được linh động, khiến vẻ ngoài ưa nhìn trở nên thiếu sức sống. Bên cạnh đó, cậu có vẻ hơi sợ người mẹ có xu hướng bạo lực gia đình, nhưng vẫn có sự ỷ lại.

Có rất nhiều vấn đề tâm lý khó có thể giải thích.

Nếu thật là con của ông...

Hai người đuổi theo lập tức nhìn thấy cậu cùng mẹ đang nói chuyện.

Một lúc sau, bà ta lấy trong túi ba tệ đưa cho Mặc Thu, rồi nhanh chóng lên xe đạp rời đi.

"Ả đàn bà đáng chết kia......" Tóc Vàng lúc này đã tức đến mức gân xanh nổi lên, muốn tiến lên làm gì đó thì bị người đàn ông ngăn lại.

"Hiện tại còn chưa xác định được đó có phải là con của ông chủ hay không, tốt nhất là đừng có nhúng tay vào." Tuy hắn duy trì được lý trí nhưng về mặt tình cảm vẫn ít nhiều không khống chế được.

Nếu đó thật sự là con trai ông chủ, thì sau này không cần bọn họ làm gì cả.

Nhưng nếu không phải, hiện tại đi giúp đứa bé kia, chính là hại đang hại nó.

"Trên thế giới này vậy mà vẫn còn rất nhiều bậc cha mẹ đáng trách" Người đàn ông thở dài, chú ý Mặc Thu.

Trông Mặc Thu vẫn rất bình tĩnh, không hề có thất vọng hay khổ sở nào.

Tiếp nhận tình huống cực kỳ bình thản, cẩn thận gấp ba tệ cất vào túi cùng năm tệ kia, sau đó trở về nhà.

Khoé mắt người đàn ông giật giật, dù chỉ đang nhìn cậu, nhưng có một loại cảm giác khó tả lan ra trong lồng ngực.

"Mày vẫn tự trở về được đúng không?" Ninh Xảo Trân hỏi.

Mặc Thu gật đầu.

Ninh Xảo Trân móc từ trong túi ba nhân dân tệ đưa cho Mặc Thu: "Tự về đi, tự mua bữa sáng mà ăn."

Cậu nhìn ba tệ trong lòng bàn tay, trông có vẻ khá vui: "Cảm ơn mẹ."

Tâm trạng Ninh Xảo Trân rất tốt, sáng sớm mới thức dậy liền nhận được năm nghìn, so với tiền lương một tháng ít ỏi kia, còn có thể không vui sao?

Mặc kệ Mặc Thu nghĩ thế nào, bà tự mình đạp xe đi làm.

Mặc Thu cất tiền, kéo tay áo xuống, gió có chút se lạnh, vết áo trên tay áo đã sớm đông lại, cũng may cái áo đang mặc đều cùng màu đỏ, nhìn sơ qua không đến mức doạ người.

Cậu nhìn xung quanh, đường đi không mấy quen thuộc, nhưng có vẻ không cách nhà quá xa.

Nếu có thể đi nhiều một chút, trên đường sẽ nhặt được không ít chai nhựa.

Mặc Thu tính toán nhìn xem có thể nhặt được thứ gì hữu ích trên đường hay không.

Lúc đi ngang qua cửa tiệm bán đồ ăn sáng, mùi hương thơm phức của bánh bao làm Mặc Thu phải dừng lại.

Cậu nắm chặt tám tệ trong túi.

Một cái bánh bao lớn giá năm tệ, hôm nay cậu bị thương, người đàn ông đẹp trai kia bảo cậu phải bồi bổ.

Mặc Thu đứng trước cửa tiệm ba phút, cuối cùng chỉ trùm mũ lên, rời đi như không thể nhìn thấy nó.

Trong chiếc xe màu đen đang bí mật theo dõi phía sau, người đàn ông nắm chặt vô lăng.

- ------------------------

Tamma: Đến chương thứ 3 rồi mà hai người đàn ông theo dõi bé Thu vẫn chưa có tên, mình edit lộn lên lộn xuống =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play