Đêm khuya, trong phòng làm việc, Sở Kiến Thụ ngồi trên ghế, màn hình máy tính hiển thị kết quả xét nghiệm ADN được gửi trực tiếp.
Mặc dù trong lòng đã khẳng định được bảy tám phần, nhưng khi nhận được kết quả, tảng đá lớn vốn vẫn luôn lơ lửng trong lòng mới có thể rơi xuống.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghi ngờ nhiều ngày cuối cùng cũng được giải đáp. Sở Kiến Thụ rất vui mừng, nhịn không được đứng lên đi lại hai vòng.
Đứa con trai cứ ngỡ sẽ không bao giờ được gặp lại nay lại được tìm thấy.
Vợ ông mà biết tin, chắc chắn sẽ rất vui.
Đứa trẻ kia thật sự rất ưu nhìn, không hổ là thừa hưởng hết ưu điểm của hai ông bà, nếu được nuôi dạy tốt, lớn lên nhất định càng đẹp trai hơn.
Nhưng đột nhiên ông lại nhớ đến bộ dáng gầy gò của đứa nhỏ, đấy là lần đầu tiên ông được tiếp xúc với cậu gần như thế.
Dậy thì muộn, tóc khô vàng, gầy yếu thấp bé, trên cánh tay còn mấy vết thương do bạo lực gia đình, tính cách quá mức trầm lặng, thường xuyên có thói quen quan sát tâm trạng của người lớn, tất cả những điều này đều như dội thẳng gáo nước lạnh vào Sở Kiến Thụ.
Tình hình thực tế còn tệ hơn ông tưởng tượng.
Ông đã từng nghĩ tới việc đứa nhỏ bị lừa bán, nhưng nếu may mắn gặp được gia đình thích trẻ con thì ít nhất cậu cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn, thậm chí còn tồi tệ hơn cả dự đoán xấu nhất của ông.
Vợ ông từng mắc bệnh tâm thần vì mất con. Mãi về sau, khi nhận nuôi Sở Ức Quy, có chỗ dựa tinh thần, tình hình mới khá lên được. So với lúc đấy, hiện tại trông bà đã ổn hơn nhiều.
Nếu để bà biết được con mình đang khó khăn sống qua ngày ở một nơi mà chính bà không thể nhìn thấy...
Điện thoại Sở Kiến Thụ vang lên: "Alo, Văn Thu."
"Giám đốc Sở, thông tin về đứa trẻ mà ngài nhờ tôi điều tra trước đây vừa được tổng hợp lại, ngài có muốn nhận bây giờ luôn không?" Đêm khuya trong phòng làm việc, có thể nghe rõ được giọng nói của một người đàn ông trung niên phát ra từ điện thoại, đó là trợ lý của Sở Kiến Thụ, Tống Văn Thu.
"Văn Thu." Sở Kiến Thụ hít một hơi thật sâu, ấn loa ngoài của điện thoại đặt lên bàn, giọng nói vui mừng "Hôm nay tôi đã cùng với thằng bé đó xét nghiệm ADN, đúng là nó rồi."
Tống Văn Thu dừng một chút, lập tức nói: "Chúc mừng giám đốc, phu nhân nhất định sẽ rất vui."
"Tôi cũng rất vui." Người đàn ông trung niên nho nhã kiềm chế bày tỏ niềm vui, không khỏi muốn chia sẻ với người bạn già đã ở bên cạnh mình bấy lâu nay.
"Vậy giờ tôi báo cáo thông tin về con trai ngài, Mặc Thu, luôn nhé?" Tống Văn Thu mới đó đã đổi lại xưng hô*.
(lúc trước Văn Thu gọi Mặc Thu là "đứa bé đó", giờ ông đổi lại thành "con trai ngài" á)
"Ừ, cậu gửi cho tôi đi." Sở Kiến Thụ đã nhờ Tống Văn thu điều tra tin tức từ sớm, không ngờ lại tin vui cứ thế mà đến.
Sở Kiến Thụ mở tư liệu trên máy tính, nội dung không nhiều lắm, nhưng mỗi câu đều tóm tắt chính xác cuộc đời của Mặc Thu.
Tống Văn Thu ở bên kia nói: "Mặc Thu năm nay 14 tuổi, lúc lên 5 thì bị một người phụ nữ tên là Mặc Tiểu Hoa đưa tới nông thôn. Mặc Tiểu Hoa là một bệnh nhân tâm thần, chồng mất sớm, có một người con gái, tên là Ninh Xảo Trân. Người trong thôn vốn cho rằng Mặc Thu là đứa trẻ do Ninh Xảo Trân sinh ra ở bên ngoài, nên không ai nảy sinh hoài nghi."
Sở Kiến Thụ một bên đọc tư liệu, một bên nghe Tống Văn Thu nói, tâm trạng vui mừng ban nãy đã sớm bay sạch.
"Khi Mặc Thu được 11 tuổi, Mặc Tiểu Hoa chết đuối trên sông trong thôn. Mặc Thu được Ninh Xảo Trân nuôi dưỡng. Ninh Xảo Trân năm nay 39 tuổi, công việc không ổn định, hiện tại đang sống trong một ngôi nhà cũ cho thuê ở khu ổ chuột, cùng với một người họ hàng xa là Ninh Hải, theo như điều tra thì hai người đang có mối quan hệ yêu đương."
Họ hàng xa? Sở Kiến Thụ bất giác nhíu mày.
Tuy rằng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý nhưng chỉ khi ông thực sự hiểu rằng môi trường sống của Mặc Thu rất khó có thể chấp nhận.
"Mặc Thu đã không được đi học khi Mặc Tiểu Hoa nhận nuôi. Mãi sau này, lúc mười một được Ninh Xảo Trân nuôi dưỡng mới được cho đi học. Năm nay cậu ấy lên lớp 6. Bởi vì lớn hơn so với các bạn cùng lứa nên tính cách có xu hướng thu mình, ít nói, trong lớp không có nhiều bạn bè, thành tích học tập xếp cuối lớp. Giáo viên trong trường nói cậu có vẻ gặp một số vấn đề về trí lực, cũng từng đề nghị đi kiểm tra, nhưng..."
Nhưng Ninh Xảo Trân rõ ràng không quan tâm đến tình trạng thể chất của Mặc Thu, không có bất kỳ cuộc kiểm tra liên quan nào được thực hiện.
Nếu không, bọn họ đã có thể sớm tìm được thông tin của Mặc Thu, với địa vị của Sở Kiến Thụ trong lĩnh vực y tế, ông đã yêu cầu bệnh viện chú ý nhiều hơn đến những đứa trẻ cùng tuổi.
Móng tay Sở Kiến Thụ vô thức đâm vào lòng bàn tay, càng biết nhiều, ông càng cảm thấy bản thân khó có thể tiếp thu.
Từng chữ trong tư liệu trên máy tính dường như đều đang miêu tả lỗi lầm của ông đối với Mặc Thu, Sở Kiến Thụ cuối cùng cũng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy rất tồi tệ.
"Ức Quy, cậu đứng ở cửa làm gì vậy?" Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng người giúp việc, Sở Kiến Thụ bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía cửa.
"Ức Quy?" Sở Kiến Thụ lập tức mở cửa, nhìn thấy Sở Ức Quy đang bưng trà đứng ngoài cửa.
Thiếu niên nửa đêm trong ánh đèn hành lang lờ mờ, nghiêng người nhìn Sở Kiến Thụ, dáng người cao gầy, mái tóc ngắn buông xõa mềm mại, thoáng che đôi mày và đôi mắt sắc bén, khiến hắn trông mềm mại nhất có thể. Nước da tuyệt sắc, khí chất ấn tượng. Chỉ với một tư thế đứng thoải mái mà vẫn có thể cảm nhận được sự tu dưỡng hoàn hảo và độc đáo của mình, đúng là cảnh đẹp ý vui.
"Cha, chúc mừng người đã tìm được cậu ấy." Thiếu niên đã sớm đổi giọng, âm thanh du dương như tiếng đàn cello vui tai giữa đêm, trong giọng nói không có ghen tị hay bất mãn, bình tĩnh như mặt hồ không gió, trong trẻo không tiếng động.
"Ức Quy, cho dù Mặc Thu có trở về, con vẫn là con của chúng ta." Sở Kiến Thụ đặt chén trà trong tay Sở Ức Quy xuống, đưa khay cho người giúp việc.
Người giúp việc vô cùng kinh ngạc khi nghe được bí mật động trời này, có chút lo lắng nhìn thoáng qua Sở Ức Quy, bất đắc dĩ bưng khay rời đi.
Sở Ức Quy là con nuôi, cùng tuổi với Mặc Thu, cũng được nhận là vì để xoa dịu tinh thần vợ của ông, đứa trẻ này vốn rất ngoan lại còn hiểu chuyện, ngoại hình cũng nổi bật, là một đứa trẻ hoàn hảo, luôn rất được lòng họ.
"Con biết, cha không cần lo lắng, cha và mẹ vẫn luôn đối xử với con rất tốt." Sở Ức Quy suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Mặc... cậu ấy và con, ai là anh, ai là em vậy ạ?"
"Mặc Thu lớn hơn con, con là em trai." Sở Kiến Thụ cười nói: "Chẳng qua so với con thì trông nhỏ tuổi hơn."
"Là anh trai." Sở Ức Quy mỉm cười.
"Đừng quá lo lắng, con và Mặc Thu đều là con của chúng ta." Sở Kiến Thụ không nhịn được lại nói.
Sở Ức Quy mỉm cười lắc đầu: "Thật sự không sao, con cũng rất vui."
Sở Kiến Thụ có hơi do dự. Sở Ức Quy, đứa nhỏ này, có một khuyết điểm là quá mức giống với yêu cầu của một 'đứa con ngoan', khiến người ta không tài nào hiểu được suy nghĩ của hắn.
"Khi nào cha mới nói chuyện này cho mẹ?" Thấy Sở Kiến Thụ do dự, Sở Ức Quy chủ động chuyển đề tài.
"Cha cũng đang nghĩ tình hình hiện tại có lẽ không thích hợp để nói với mẹ con." Nghĩ đến tình hình hiện tại của Mặc Thu, Sở Kiến Thụ không thể tưởng tượng được tính khí nóng nảy của vợ mình sau khi biết chuyện sẽ phản ứng như thế nào.
Sở Ức Quy chăm chú nhìn Sở Kiến Thụ, nói: "Có lẽ vẫn nên nói trực tiếp cho mẹ biết."
"Hả?" Sở Kiến Thụ ngước mắt.
"Đối với mẹ mà nói, mất anh là một chuyện rất đau lòng. Mẹ luôn vì chuyện này mà tâm tình không tốt. Một khi mẹ phát hiện cha cố ý che giấu tin tức về anh con, chỉ sợ mẹ sẽ càng tức giận." Sở Ức Quy nghiêm túc đề nghị: "Đây nên là chuyện tốt, không nên trở thành một chuyện tức giận."
Nghe Sở Ức Quy gọi Mặc Thu là anh trai rất tự nhiên, Sở Kiến Thụ bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Đứa nhỏ kia sống không được tốt lắm, cha sợ bà ấy..."
"Đó cũng là điều mẹ nên được biết và quyết định."
Sở Ức Quy nghiêm túc trả lời: "Con tin mẹ sẽ có lý."
Sở Kiến Thụ nhìn đứa trẻ trước mặt, chỉ số IQ và EQ đều không chê vào đâu được, thậm chí còn thua xa so với hai người anh trai của mình.
"Ức Quy, con là một cậu bé ngoan." Giọng của Sở Kiến Thụ lẫn với một tiếng thở dài yếu ớt.
"Cha mau báo tin vui cho mẹ đi." Sở Ức Quy bình tĩnh không ngừng thúc giục, "Mẹ nhất định sẽ trở về."
Sở Kiến Thụ không khỏi nở một nụ cười bất đắc dĩ khi nghĩ rằng vợ mình hiện đang ở nước ngoài có thể sẽ vội vàng quay về.
Sở Ức Quy nhìn ông, lặng lẽ im lặng không mở miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT