*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Thu ngoan ngoãn ngồi trên xe.

Cậu chưa từng ngồi lên chiếc xe nào như vậy, rất sạch lại còn đẹp nữa, không có mùi xăng như trong ấn tượng của cậu, so với xe của ba thì cái xe này nhàn nhạt mùi thơm, rất dễ ngửi.

Mặc Thu nhìn người đàn ông trên ghế lái, hắn không quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn của cậu, hắn nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo, bệnh viện cách đây không xa, rất nhanh sẽ tới nơi."

Mặc Thu bất giác lại dùng tay che vết thương lại, ngăn máu chảy xuống làm bẩn xe người ta.

"Đừng chạm vào." Người đàn ông ngăn cậu lại, "Tay cậu dơ."

Mặc Thu bối rối nhìn lòng bàn tay đầy máu và bụi bẩn của mình.

Mặc Thu được đưa đến bệnh viện. Đại sảnh sáng sủa, tráng lệ, đẹp hơn hẳn ngôi trường cậu từng thấy. Mặc Thu bị người đàn ông dẫn đi, ngoan ngoãn theo sau, thẳng đến khi thấy được vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng.

Bác sĩ định cắt tay áo để kiểm tra vết thương của Mặc Thu nhưng cậu lại lên tiếng: "Có thể không cắt được không ạ? Cháu có thể kéo tay áo lên."

"Sẽ đụng tới vết thương." Bác sĩ nhắc nhở.

"Không sao đâu ạ." Mặc Thu định kéo tay áo lên.

"Chỉ là cái áo thôi mà, không có cũng chẳng sao." Người đàn ông lên tiếng ngăn cản hành động của Mặc Thu.

Mặc Thu mấp máy, cậu không muốn cắt cái áo này, bởi vì nó là cái áo quý giá mà mẹ đã mua cho cậu, cậu ngước mắt lên nhìn người đàn ông.

Người đàn ông bị Mặc Thu nhìn chằm chằm, đột nhiên có cảm giác kì quái khi bị quan sát, vẻ khó hiểu trong mắt của thằng nhóc này làm hắn có hơi ớn lạnh.

"Cháu biết rồi ạ." Mặc Thu đồng ý, nhưng sự miễn cường thoả hiệp này lại làm hắn khó chịu.

Hắn nhíu mày, không biết vì sao lại thỏa hiệp: "Chú biết rồi, để chú giúp cháu, ráng chịu đau nhé."

Người đàn ông bất đắc dĩ đứng trước mặt Mặc Thu, khom người xuống, cẩn thận xắn tay áo lên. Trong lúc đó, hắn cảm nhận được một phần tay áo đã dính lên vết thương.

Hắn quan sát vẻ mặt của Mặc Thu, lại phát hiện cậu không hề cau mày hay thiếu nhẫn nại, trông cứ như việc quần áo cọ sát với vết thương không hề đau đớn.

Cánh tay lộ ra làm người đàn ông và bác sĩ phải giật mình. Trên cánh tay gầy gò, non nớt ấy hiện lên mấy vết bầm tím, sưng đỏ, thậm chí có mấy cái đã sớm kết vảy.

"Cháu bị đánh à?" đối với mấy loại vết thương này, bác sĩ biết rất rõ, ông đột nhiên hung ác trường mắt với người phía sau Mặc Thu, suy nghĩ có nên báo cảnh sát hay không.

"Không có, cháu không có bị đánh." Mặc Thu nói.

"Này mà không phải bị đánh..."

"Cháu không có bị đánh." Mặc Thu bày tỏ lập trường của mình rất kiên quyết khiến bác sĩ có hơi do dự.

"Xin lỗi bác sĩ, ông nên xử lý vết thương trước đi." Người đàn ông phức tạp nhìn mấy vết thương trên cánh tay Mặc Thu, đột nhiên xoay người đi ra ngoài.

Mắt thấy người đàn ông đã rời đi, bác sĩ nghiêm túc hỏi Mặc Thu: "Cháu không cần phải sợ, nếu cháu bị đánh thì nói cho bác, bác sẽ giúp cháu."

Mặc Thu lắc đầu.

Bác sĩ nhíu mày, có hơi bất đắc dĩ.

Người đàn ông rời đi được một lúc thì trở về cùng một người khác.

Mặc Thu quay đầu quan sát đối phương, lại vô tình bị người đàn ông mới đến chú ý tới.

Người nọ so với người đàn ông thấp hơn một ít, nhưng xét về khí chất thì chiếm thế thượng phong hơn nhiều, đó là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ âu phục mùa hè đơn giản, đầu tóc tỉ mỉ, cực kỳ đẹp trai, dàng người cao gầy, nom rất nho nhã, tinh tế.

Người đàn ông trung niên từ lúc tiến vào vẫn luôn nhìn Mặc Thu, Mặc Thu cũng ngước mắt quan sát vẻ mặt của người nọ, ánh mắt đối phương rất phức tạp, xen lẫn nhiều cảm xúc mà Mặc Thu không thể hiểu.

"Ngài là..." Bác sĩ nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, ban đầu có hơi do dự, một lát sau liền kinh ngạc, "Ngài Sở? Ngài?"

"Xử lý vết thương cẩn thận." Sở Kiến Thụ nhìn thấy mấy vết thương trên cánh tay Mặc Thu, vẻ mặt ảm đạm, trầm mặc không nói thêm.

"A, đúng rồi." Bác sĩ không hiểu lắm, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được đứa bé trước mặt khả năng cao là có quan hệ với Sở, vì vậy lúc đối mặt với Mặc Thu lần nữa, nhu hoà hơn rất nhiều,"Cháu không cần phải sợ, tuy rằng hơi đau, nhưng khử trùng đều phải làm như thế này, nhịn một lát sẽ đỡ hơn."

Mặc Thu gật đầu, động tác xử lý của ông rất nhẹ nhàng.

Sở Kiến Thụ chăm chú nhìn sườn mặt của Mặc Thu, còn cậu thì nhìn vết thương, lúc này trông nó có phần hơi đáng sợ nhưng Mặc Thu giống như không có cảm giác gì với đau đớn, ánh mắt cậu bình thản, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thân thể cũng không có phản ứng gì.

Có hơi bất thường.

Vết thương của Mặc Thu rất nhanh đã được băng lại bằng băng gạc trắng như tuyết, những vết thương khác cũng được bôi thuốc qua một lượt.

"Tuy rằng trước mắt không có vấn đề, nhưng để đề phòng thì vẫn cần chụp phim kiểm tra xem có ảnh hưởng đến xương hay không." Bác sĩ gõ chữ trên máy tính.

"Bác sĩ, ông kê đơn cho đứa nhỏ này đi xét nghiệm máu." Sở Kiến Thụ nói.

"Xét nghiệm máu?" Bác sĩ hơi khó hiểu, nhưng ngài Sở nói cái gì thì ông còn cãi thế nào được: "Được, tôi biết rồi."

Mặc Thu nhìn bác sĩ, bác sĩ lại gõ thêm mấy chữ trên máy tính, gõ đơn yêu cầu xét nghiệm đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông cầm đơn yêu cầu xét nghiệm đi ra ngoài, cậu trước sau vẫn không nhìn thấy được nội dung bên trong.

Mặc Thu đi cùng người đàn ông, chụp phim, xét nghiệm máu, cần làm cái gì liền làm cái đó, cũng không có bất cứ hành động phản kháng nào, chỉ thỉnh thoảng quay lại nhìn 'ngài Sở' một cái.

Ánh mắt của 'ngài Sở' rất kỳ lạ, không giống như đang đòi hỏi ở cậu cái gì, cũng chẳng giống như có chuyện muốn nói với cậu.

Mặc Thu không biết nên phán đoán thế nào nên vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, không hé môi nửa lời.

Lúc cùng 'ngài Sở' chờ kết quả, Mặc Thu vẫn luôn cúi đầu nhìn hai chân, yên tĩnh như thể chúng không tồn tại.

Không ngờ rằng người bên cạnh cậu lại lên tiếng đầu tiên: "Có đau không?"

Mặc Thu nhìn thoáng xung quanh, chỉ có hai người bọn họ, xác định được người ta đang nói chuyện với mình, cậu mới trả lời: "Không đau ạ."

"Lúc xảy ra tai nạn có sợ không?" Sở Kiến Thụ lại hỏi.

"Có hơi bất ngờ ạ." Là kinh ngạc không phải sợ hãi, Mặc Thu trả lời.

Sự yên ắng một lần nữa bao trùm lấy cả hai.

Mặc Thu không hề có sự tò mò đối với người đàn ông, nhưng lại cảm thấy rất khó hiểu trước việc đối phương cố ý bắt chuyện với mình.

Vì sao người này lại muốn nói chuyện với cậu?

Mặc Thu không rõ.

Một lúc sau, Mặc Thu đi theo 'ngài Sở', nhìn thấy một đội ngũ bác sĩ đang xếp hàng dài bên trong, mà bọn họ lại đi thẳng lên phía trước.

"Cũng may xương không có vấn đề gì hết." Bác sĩ đầu tiên đứng ra tiếp nhận hai người, xem phim chụp được một lúc thì nói, "Đứa nhỏ này có thể chịu đau rất tốt, nhưng da thịt vẫn bị thương khá nghiêm trọng."

"Cảm ơn bác sĩ." Ngài Sở nói.

"Ai, không có gì, không có gì." Bác sĩ quả nhiên có phần thụ sủng nhược kinh.

Có thể đi rồi sao?

Mặc Thu nghi hoặc trong lòng, giương mắt quan sát sắc mặt của 'ngài Sở', cậu biết rõ đây là thời điểm ông ấy nên nói cái gì đó hữu ích, nhưng không may, cậu lại chẳng nhận được bất cứ yêu cầu nào từ ông.

Lần thứ hai Mặc Thu nhìn thấy tên tài xế kia là ở đại sảnh bệnh viện.

Mặt hắn tái mét, đứng bên cạnh một người đàn ông tóc vàng, thân thể run lẩy bẩy như thể một con gà bị kẻ gian xách đi.

"Chúng ta có thể bàn bạc với nhau, giải quyết riêng đi." Tài xế vừa thấy Mặc Thu đến, lập tức nôn nóng đề nghị, "Cậu gọi ba mẹ tới đây, tôi sẽ bồi thường tiền cho cậu."

Hai người đàn ông cao lớn nhìn nhau, trong khi đó 'ngài Sở' đã khom người xuống, ngang với chiều cao của Mặc Thu, đưa di động cho cậu: "Cho cậu mượn điện thoại, mau gọi người lớn tới đây."

Mặc Thu cầm di động, nhìn thấy hình nền trên đó, là ảnh chụp của một gia đình năm người, ai cũng ưa nhìn, đặc biệt là bà chủ trông không khác gì minh tinh.

Giống như ảnh chụp thời còn trẻ, khí sắc của người phụ nữ nom không được tốt lắm, các thành viên trong gia đình cũng chẳng cười với nhau.

Không muốn nhìn kỹ thêm, Mặc Thu ấn số điện thoại.

Sở Kiến Thụ duỗi tay, giúp Mặc Thu ấn gọi, thậm chí còn thuận tay ấn nút loa ngoài.

"Ai đấy?" giọng nói mê mang đang còn buồn ngủ của người phụ nữ truyền đến, rõ ràng còn có phần không vui khi bị đánh thức.

Mặc Thu chần chờ một chút, cầm điện thoại: "Mẹ, là con."

"Mày bị điên à? Lại từ chỗ nào gọi điện thoại?" Người phụ nữ vừa nghe được giọng của Mặc Thu nháy mắt liền trở nên không kiên nhẫn, thái độ ác liệt, giọng bén sắc.

"Con đang ở bệnh viện, xảy ra tai nạn xe, có người tốt bụng giúp con." Mặc Thu miêu tả đơn giản tình hình hiện tại.

"Có ý gì? Muốn tao đến đó trả tiền?" bà lập tức cao giọng, "Chỉ biết đi gây sự, đúng là xui xẻo mà..."

Đối phương liên tục chửi rủa khiến sắc mặt Sở Kiến Thụ không được tốt lắm, phong độ vốn nho nhã tuấn tú lại xuất hiện một tầng âm khí trên mặt.

Mặc Thu làm ngơ trước những lời chửi khó nghe, không biểu tình nói: "Không có mẹ ơi, là tài xế kêu con gọi cho mẹ, ông ta nói, giải quyết riêng, đưa tiền."

"Đưa tiền?" Vừa nghe được chữ 'tiền', giọng bà ta đột nhiên tỉnh táo, dào dạt hứng thú, "Được rồi, mày đang ở bệnh viện nào, tao lập tức tới."

Này cũng lật mặt hơi nhanh rồi đấy, hai người đàn ông vẫn luôn ở một bên nghe ngóng không nhịn được sự sợ hãi trong lòng mà liếc nhìn sắc mặt Sở Kiến Thụ.

- --------------------------------

Tamma: Nghỉ lễ nên mình đăng luôn chương 2 cho nóng nè (ง ื▿ ื)ว

Đọc chương này thương bé Thu lắm luôn í. Mặc dù bé ngốc nhưng vẫn biết phải nhìn sắc mặt người khác để sống. Người ta thường có câu: "Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc" chỉ mong sau này bé sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Cho ai thắc mắc họ bé Thu (万秋) thì từ "万" có cả hai phiên âm: Vạn hoặc Mặc nhé:3 trước mắt chưa ai xác định "万" trong câu nào cả nên mình edit là Mặc Thu nhé. Nếu có sai sót thì mọi người góp ý cho mình nhé. Moah moah <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play