Đồng Tân đi vào trường, vốn vẫn còn tức giận, dự định sẽ chất vấn Cúc Niên Niên về chuyện ngày hôm qua một phen. Song mới bước vào phòng học thì thấy Cúc Niên Niên đang đắp áo đồng phục ngủ say sưa, chẳng có tí hình tượng thục nữ gì cả.

Thôi bỏ đi.

Đồng Tân nén lửa giận lại, lấy bài tập cần nộp ra.

Dương Ánh Minh đi đến rồi ngồi phía sau Đồng Tân và nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm qua cậu gọi điện thoại cho tớ à?”

Đồng Tân ừ một tiếng.

Dương Ánh Minh vui vẻ đến mức lông mày nhướng cao, ân cần nói: “Trưa nay tớ mời cậu ăn nhẹ ha…”

“Gọi nhầm thôi.” Đồng Tân thờ ơ nói..

Dương Ánh Minh bớt miệng mồm lại, đáp: “À.” 

Đến xế chiều, lúc Cúc Niên Niên và đám họ đang tán gẫu thì có người liếc mắt nhìn Đồng Tân, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Các cậu có cảm giác được hình như hôm nay tâm trạng của Tân Tân không tốt không?”

Dương Ánh Minh đến gần nói: “Là vì hôm qua tớ không nghe điện thoại của cậu ấy thôi mà.”

Cúc Niên Niên “xì” một tiếng, phá vỡ ảo tưởng của cậu ta: “Thôi đi, Tân Tân không thích tiền của cậu đâu.”

Dương Ánh Minh nhanh nhẹn hỏi lại: “Vậy cậu ấy thích cái gì thế?”

“Không nói cho cậu biết!”

Buổi chiều thứ sáu được tan học sớm, Đồng Tân mở nguồn điện thoại lên thì thấy một tin nhắn Đồng Tư Niên gửi đến vào một giờ trước. Anh nói tối nay ba mẹ không ở nhà nên bảo cô qua bệnh viện, lát nữa cùng đi ăn lẩu.

Tâm trạng Đồng Tân vui vẻ hơn đôi chút, cô ngồi xe buýt đến bệnh viện Thanh Hòa rồi quen tay hay việc đi đến khoa chăm sóc đặc biệt [1] ở lầu hai mươi. Mọi người trong khoa này đều quen biết cô, còn tươi cười chào hỏi: “Tân Tân tới rồi à, ngồi nghỉ một lúc đi, chỗ dì có trứng cuộn này.”

[1] Chăm sóc tích cực, ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.

Đồng Tân ngẩng đầu, nghiêm túc sửa lại: “Không phải dì ạ, là chị mới đúng.”

Đối phương lập tức vui vẻ ra mặt, sau đó đưa một hộp đồ ăn vặt cho cô.

Nửa tiếng sau thời gian tan làm, Đồng Tư Niên mới đi ra khỏi phòng bệnh ICU [2]. Anh mặc một đồng phục y tế màu xanh lá cây, vừa đi vừa đưa tay tháo khẩu trang, “Đột nhiên có một bệnh nhân được đưa đến nên anh bận muốn xỉu luôn đây.”

[2]  Phòng ICU là một phòng hồi sức tích cực, được trang bị nhiều thiết bị y tế khác nhau như: máy thở, máy thẩm tách, bơm kim tiêm, điện tâm đồ,…

Đồng Tân đang làm bài tập trên bàn làm việc của anh bèn ngẩng đầu lên cười ha hả.

Đồng Tư Niên xoa đầu cô, hỏi: “Đói bụng không? Đi thôi, anh đưa em đi ăn lẩu.”

Trên đường đi, điện thoại của Đồng Tư Niên liên tục nhận được cuộc gọi đến.

Điện thoại được kết nối với Bluetooth của xe, người được đưa đến trước khi tan làm là một bệnh nhân bị thương nặng sau vụ tai nạn xe cộ, nghe mô tả thôi cũng cảm thấy đẫm máu rồi. Sau tốt nghiệp khoa y trường đại học Bắc Đại thì Đồng Tư Niên vào khoa chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện ở Thanh Lễ làm việc được gần ba năm.

Cuối cùng cũng nghe điện thoại xong, Đồng Tư Niên thở nhẹ một hơi. Đồng Tân đưa nước qua, “Bác sĩ Đồng, chắc anh nói đến mệt rồi nhỉ, hay chúng ta đừng đi ăn nữa, về nhà gọi đồ ăn bên ngoài đi anh.”

“Không sao.” Đồng Tư Niên nói: “Ngày mai anh được nghỉ.”

“Ồ.” Đồng Tân nghĩ ngợi một hồi lại nói: “Vậy ngày mai anh đừng ngủ, ra ngoài đi dạo đi. Một ngày của anh nếu không phải ở bệnh viện thì là ngủ hoặc đến quán bar nghe cô ca sĩ nữ đó hát, rồi còn quẹt thẻ tặng du thuyền siêu ngầu cho cô ta nữa. Thế này sao anh kiếm vợ được chứ?”

Đồng Tư Niên bật cười, đưa tay búng vào trán cô một cái: “Nghĩ gì vậy hả?”

“Hơn nữa anh đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu không tranh thủ thì sẽ không có cô gái nào thích anh đâu đó.”

Đồng Tư Niên không muốn trò chuyện về chủ đề trưởng thành thế này với cô, bèn nói: “Ngày mai ở xã khu có một hoạt động nhân ái phải tham gia.”

“Dạ?”

“Hoạt động đó là kiểu tặng đồ dùng cho các gia đình nghèo khó trong xã khu.” Đông Tư Niên quẹo trái tại giao lộ, “Em vào trong chọn món trước đi, anh đi đậu xe đã.”

Dường như Đông Tư Niên có rất nhiều tinh lực, làm việc rất tốt, cũng có không ít sở thích, nhưng ngoại trừ chuyện yêu đương.

Có đôi lúc Đồng Tân nghĩ, có phải anh cô có điều gì đó khó nói không nhỉ?

Ngày hôm sau, Đồng Tư Niên nhận được một cuộc gọi đột xuất từ bệnh viện, tình hình của bệnh nhân bị tai nạn xe ngày hôm qua đang có dấu hiệu đi xuống, nên buộc phải gọi anh đến. Trước khi đi, Đồng Tư Niên đánh thức Đồng Tân còn đang say giấc nồng dậy và nói: “Không kịp rồi, hoạt động đó của xã khu sẽ diễn ra lúc mười giờ, lỡ hẹn thì không tốt lắm. Tân Tân, em đi giúp anh nhé.”

Đồng Tân đang ngủ mơ mơ màng màng, sau đó “vâng” một tiếng.

Cô cố ý đi sớm hơn nửa tiếng, xách cơm thừa ở nhà đến chỗ cây ngô đồng. Cỏ mọc um tùm chồng chất che lấp đi nơi ấy, Đồng Tân cẩn thận lấy miếng mút xốp ra, một ổ toàn các chú cún nhỏ vẫy vẫy đuôi với cô.

“Ăn đi.” Đồng Tân đặt cơm thừa xuống, sau đó nói tiếp: “Ngày mai chị sẽ đến thăm các em nha.”

Thành tích công việc của xã khu họ luôn đứng đầu trong danh sách của thành phố, còn giành được kha khá giải thưởng . Đồ dùng cho hoạt động nhân ái được buộc dây lụa đỏ nằm đầy trên mặt đất. Đồng Tân chào hỏi từng người một, chú dì ở đây ai cũng quen biết cô nên cười hỏi: “Hôm nay Tân Tân tới à?”

Đồng Tân gật đầu rồi đáp: “Anh con phải tăng ca ạ.”

Dì cười tít mắt bảo: “Bác sĩ là bận bịu thế đấy. Không sao đâu Tân Tân, con cứ đi theo chú dì là được rồi. Con đảm nhận việc chụp hình nhé, chờ lát nữa có ai yêu cầu chụp thì con cứ giúp một tay ha.”

Đồng Tân nhận lấy máy ảnh, hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu vậy dì?”

“Rất gần đây thôi.” Dì nói: “Hoàn cảnh của người ở nhà này rất đáng thương. Ba mẹ qua đời trong một vụ tai nạn từ lúc tấm bé. Vốn dĩ vẫn còn một người chị gái nữa nhưng bây giờ cũng không rõ tung tích. Cậu ấy từ vùng khác chuyển đến đây, sống lẻ loi một mình.”

Đồng Tân liên tục phụ họa theo: “Đúng là đáng thương quá.”

Thế là đi cả một đoạn đường, dần dần, cô cảm thấy có hơi quen mắt.

… Chẳng phải đây là đường đi đến nhà cô sao?

Hoắc Lễ Minh mới ngủ dậy, bọt kem đánh răng vẫn còn dính bên khóe miệng. Điện thoại mở loa ngoài để trên bàn. Giọng nói oang oang của Trình Tự ở đầu kia vang lên không ngừng, “Thằng họ Mạnh kia kiêu ngạo quá, đi khắp nơi rêu rao cậu sợ nó nên mới đi.”

Hoắc Lễ Minh: “Tôi sợ nó cái rắm.”

“Tiểu Hoắc gia à, mau chóng trở về Thượng Hải đi!”

“Không về.” Hoắc Lễ Minh lời ít ý nhiều đáp.

Trình Tự đấm ngực giậm chân, “Không bực bội à?”

“Có bực chứ.” Hoắc Lễ Minh đưa tay vốc nước lên mặt, sau đó chống hai cánh tay lên bồn rửa tay. Anh tự nhìn mình trong gương và nói: “Nhưng tôi không muốn để anh Sâm phải lo lắng.”

Anh như đang xoa dịu chính mình, giọng nói không lo lắng: “Nơi này cũng khá tốt, gần tiểu khu tôi sống có rất nhiều trường học, mỗi đêm khi ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy sao Văn Khúc [3]. Thanh tịnh, không ồn ào, không hỗn loạn.”

[3] Sao Văn Khúc (Bắc Đẩu 4) có tên gọi tiếng Anh là Megrez.

Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai vậy?” Hoắc Lễ Minh dịu giọng hỏi.

Giọng nói thân thiết hữu nghị trả lời: “Xã khu đến tặng quà nhân ái.”

Hoắc Lễ Minh: “…”

Một nhóm người tràn vào trong nhà, vẻ mặt ai cũng hồ hởi và ôn hòa thân thiện.

“Tiểu Hoắc à, đây là chút tấm lòng xã khu chúng ta gửi đến con. Đầu tiên là hoan nghênh con đến đây sinh sống, tiếp theo là hy vọng con sẽ cảm nhận được hơi ấm. Nếu có gì khó khăn thì nhớ nói với mọi người nhé.”

Hoắc Lễ Minh nheo mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhưng khóe miệng hơi giật giật.

Lúc này đây quần áo trên người anh xốc xếch, chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn nên hình xăm vật tổ màu xanh trên cánh tay lộ ra ngoài, trông hung hãn mạnh mẽ vô cùng thích hợp với khí chất của anh. Hoắc Lễ Minh là một thanh niên bất lương, song bây giờ lại đứng trong bầu không khí ấm áp thân tình thế này cứ thấy buồn cười kiểu gì đấy.

Đồng Tân đứng cuối cùng trong nhóm người, nhịn cười không nói gì. Cô liếc mắt quan sát anh, sau khi nhìn lướt qua một vòng thì rời mắt sang chỗ khác với vẻ mặt vô tội.

Hoắc Lễ Minh thấy hơi đau đầu.

Trước khi anh đến đây thì bên phía Thượng Hải đã lo liệu mọi thứ ổn thỏa. Với thủ đoạn và hiệu suất làm việc của Đường Kỳ Sâm, hộ khẩu của anh bị chỉnh sửa lại đến mức anh cũng tin là thật luôn.

Hoắc Lễ Minh vốn chẳng thèm bận tâm, nhưng khi thấy bộ dạng xem kịch vui của cô nhóc kia thì anh đột nhiên lại muốn làm gì đó.

Người lãnh đạo trình bày một đống lời xã giao xong xuôi bèn vẫy tay, Đồng Tân lập tức cầm máy ảnh đi đến phía trước.

“Tách tách, tách tách.”

Hoắc Lễ Minh nhắm hai mắt, suýt chút thì bị mù vì ánh đèn flash chói lóa kia.

Đồng Tân bình tĩnh nói: “Mời anh đứng xa ra chút, em chụp cho anh thêm vài tấm hình.”

Hoắc Lễ Minh hé mắt nhìn cô.

Đồng Tân không sợ hãi, gương mặt trắng nõn xinh xắn, đôi đồng tử trong veo như nước tiếp đón ánh mắt của anh. 

Sau một lúc im lặng, Hoắc Lễ Minh đột nhiên cười nói: “Được”. Tiếp đó, anh bước lên phía trước khá gần vị trí của Đồng Tân, giọng điệu buông thả và cợt nhã: “Giơ cao đánh khẽ nha em gái.”

Dáng vẻ tựa như vừa nhìn đã hiểu thấu mọi tâm tư nhỏ bé của cô vậy.

Đồng Tân đứng bất động, hắng giọng rồi mở lời: “Đứng bên kia đi.”

Hoắc Lễ Minh đút hai tay trong túi, lười biếng đứng cách Đồng Tân một mét và ung dung nhìn cô.

“Tay chống nạnh, tay trái.”

Hoắc Lễ Minh làm theo.

Đồng Tân chụp hai tấm, “Tay phải, đưa lên chạm tai phải của anh đi.”

Lần này Hoắc Lễ Minh không tình nguyện làm theo, nghe miêu tả đã nghĩ ngay đến cách tạo dáng của mấy cô gái rồi.

“Nhanh lên nào.” Đồng Tân buông máy ảnh xuống, thân thiện thúc giục.

Trước cái nhìn của nhiều người, Hoắc Lễ Minh nhanh chóng cầm tai tựa như trúng độc vậy. Sau đó anh ngó về phía Đồng Tân với ánh mắt bình thản ẩn chứa đôi chút sự nhẫn nhịn và cảnh cáo.

Đồng Tân nghiêm trang nói, “Vóc dáng anh cao quá, hơi khom người chút đi, em chụp không hết được cả người anh.”

“Hơi cúi xuống một chút đi, tốt, tay vịn eo —- cười nào.”

Hoắc Lễ Minh mím môi.

Đồng Tân hơi nghiêng đầu, hồn nhiên nói: “Chắc em không nợ anh tiền gì đâu nhỉ.” Cô bỗng chốc cười toét miệng và nói: “Cười tươi chút đi mà anh.”

Mọi người đi cùng cũng bật cười ra tiếng.

Hoắc Lễ Minh hoàn toàn nhìn rõ rồi. Trong lòng cô nhóc này vốn muốn khiến anh khó chịu, hoàn toàn xem anh là người mẫu Taobao một ngày thay 20 bộ quần áo đây mà.

Trước nay anh không phải là một người tốt tính, nhưng vào giờ phút này anh lại chẳng hề tức giận chút nào mà chỉ cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Không có vấn đề gì lớn nên anh cũng bỏ qua. Hoắc Lễ Minh bất ngờ phối hợp theo, Đồng Tân nói gì thì anh cũng làm y đúc lời cô.

Lần này đến lượt Đồng Tân cảm thấy khó hiểu.

Hoắc Lễ Minh bỗng nhiên đưa tay về phía cô, “Nào, chụp một tấm cận cảnh hình xăm này cho tôi đi.”

Đồng Tân nhích sang phải một bước nhỏ theo bản năng rồi nhỏ giọng tiếp lời: “Một cây kẹo que thôi mà, có gì hay mà chụp.”

Hoắc Lễ Minh nhịn cười, nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu hỏi nhỏ người lãnh đạo của xã khu: “Vừa rồi chú nói có bất kỳ khó khăn gì thì đều có thể nhờ giúp đỡ đúng không?”

Lãnh đạo lên tiếng trả lời: “Dĩ nhiên rồi.”

“Thì ra là vậy.” Hoắc Lễ Minh nhướn mày, đôi mắt dài hẹp lại nhìn về phía Đồng Tân, “Tôi mới đến, quả thật không quen thuộc lắm. Mà tiếng nhạc tập thể dục của radio trường học bên cạnh mỗi ngày nghe rất quen tai.”

Anh bình tĩnh hỏi: “Em học ở trường đó nhỉ?”

Dự cảm chẳng lành dâng trào trong lòng Đồng Tân.

Giây tiếp theo, Hoắc Lễ Minh như cười như không nói: “Có tập thể dục theo radio không? Em tập thử cho tôi xem có điểm nào khác biệt với trường học ở Thượng Hải không.” 

Những người xung quanh cười rộ lên.

Đồng Tân ngẩng đầu, đôi mắt vừa giảo hoạt vừa sáng rực, không hề có sự băn khoăn hay khó chịu. Giọng điệu của cô y đúc với cách Hoắc Lễ Minh nói, song vẫn mang theo sự nhỏ nhẹ dịu dàng riêng biệt của những cô gái lứa tuổi mười sáu mười bảy, “Có vẻ như anh trai đây rất thích nghệ thuật cơ thể con người nhỉ.”

Nghe vậy, nhóm người đồng loạt nhìn về phía cánh tay và cổ của Hoắc Lễ Minh. Phàm là bất cứ phần da nào lộ ra bên ngoài của anh, ngoại trừ khuôn mặt thì gần như đều có hình xăm đáng sợ.

Đồng Tân nói: “Anh mà diễn vai Dung ma ma chắc chắn sẽ như thật luôn.”

Hoắc Lễ Minh thờ ơ đứng đó, vẫn là cái dáng vẻ lười biếng vô lại kia. Hơi nhạt nhẽo, cũng hơi kiêu ngạo. Anh bật cười rồi hào phóng nói: “Vậy em gái diễn vai Tử Vi à? Thôi được rồi, đến đây, chúng ta diễn thử một đoạn nào.”

“…”

Đồng Tân cạn lời, bất chợt cảm thấy vô cùng căm phẫn, tại sao lại có người mặt dày như vậy hả?

Cô nhìn hình xăm kéo dài từ cổ cho đến bả vai của anh, thầm nghĩ chắc chắn Dung ma ma là thần tượng của anh rồi.

Một anh trai giang hồ thích thích mách lẻo, ai thèm diễn thử với anh chứ!

Khi thấy tình cảnh đấu khẩu ngầm nồng nặc mùi thuốc súng này, dì bên xã khu lập tức chen lời vào đúng lúc. Bà thay mặt chính phủ trình bày một vài điều, cuối cùng để lại hai hộp trứng gà ta xem như lời thăm hỏi rồi bảo phải đi.

Những người lớn tuổi đi phía trước, Đồng Tân cầm máy ảnh chậm rãi đi phía sau cùng.

Thời điểm đi ngang qua nhau, đột nhiên Hoắc Lễ Minh gọi cô lại, “Này.”

Đồng Tân quay đầu nhìn anh.

Khoảng cách hiện tại hơn gần khi nãy rất nhiều, hình xăm trên da anh cũng đập vào mắt cô một cách rõ ràng. Tuy da không trắng trẻo nhưng rất săn chắc và sạch sẽ, góp phần tô điểm cho vóc dáng cường tráng và khuôn mặt rắn rỏi của anh.

Đồng Tân nhìn thẳng vào đôi mắt anh, có thể thấy cả hình bóng mình bên trong đó. 

Ngay lúc cô đang tiu nghỉu buồn rầu thì Hoắc Lễ Minh đột nhiên cong môi cười, giọng nói cũng chan chứa ý cười nhàn nhạt: “Đi thong thả ha, Đồng Tử Vi.”

__

Lời tác giả: Chào mừng bạn đến với bộ phim tự chế kém chất lượng năm 2020 —

Đạo diễn: YC. Bing

Mỗi đêm phát sóng một tập vào lúc 19:00 trên trang văn học Tấn Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play