Một lúc thật lâu sau khi về đến nhà, khuôn mặt Đồng Tân vẫn nóng bừng.
Đồng Tư Niên mới tắm ra, vừa lau tóc vừa hỏi: “Nhà chú Tiểu Cường đã cho thuê rồi à?”
Đồng Tân đưa một tay chống má, đáp “vâng” một tiếng.
Đồng Tư Niên đổi mặt khăn ướt lại rồi tiếp tục lau, “Người vừa rồi là hàng xóm mới hả? Còn trẻ tuổi ghê ha.”
Đồng Tân lẩm bẩm trong miệng: “Có em trẻ tuổi đây nè?”
Đồng Tư Niên vui vẻ, anh đến gần hai bước và cố ý lắc đầu để nước trên tóc văng lên mặt cô, “Vớ vẩn, em vẫn còn là một bạn nhỏ.”
Giọt nước mang theo mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt, hơi lạnh khiến cho Đồng Tân giật mình. Cô cảm thấy nói cho anh trai biết là một chuyện rất cần thiết, vì vậy cười hề hề nham hiểm rồi cất giọng ngọt ngào nói: “Hàng xóm mới có xăm hình, khắp cánh tay luôn đó anh.”
“Sở thích của người ta thôi mà.”
“Nhưng hình xăm của anh ta rất lớn.”
“Dù sao cũng đều là hình xăm, lớn một chút có sao đâu mà.”
Chẳng biết tại sao Đồng Tân lại cảm thấy hơi tức giận.
Thật ra thì tính cách của Đồng Tư Niên rất tốt, có lẽ là vì liên quan đến nghề nghiệp bác sĩ của mình nên anh luôn có cái nhìn bình tĩnh và cởi mở trước nhiều chuyện.
Đồng Tân im lặng hai giây, chợt nghiêm túc nói: “Nếu anh hiểu anh ta như thế thì chắc chắn hai người sẽ có nhiều chủ đề chung lắm.”
Đồng Tư Niên nghẹn lại.
“Lần sau anh hỏi anh ta thử xem, thích xăm mình như vậy thì có phải Dung ma ma là thần tượng của anh ta không?”
Đồng Tư Niên cười ra tiếng, sau đó xoa xoa đầu của Đồng Tân, “Đầu con nít mà nghĩ gì vậy? Em có ý kiến gì với hàng xóm mới à?”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, Đồng Tư Niên không chờ em gái trả lời mà đi ra bên ngoài để nghe máy. Đồng Tân mở sách bài tập ra, đầu bút đang viết trên giấy nháp dựng lại một hồi, tiếp đó vạch ra một đường vừa đậm vừa sâu.
__
Thứ hai, trường cấp ba Thanh Nhã sẽ tiến hành nghi thức kéo cờ.
Thanh Nhã là ngôi trường giáo dục học sinh tồn tại hơn trăm năm nay, tỉ lệ học sinh được lên lớp hiện giờ của trường luôn nằm trong top ba tỉnh. Ngoại trừ lớp mười hai không tham gia ra thì lúc này đây đang có hơn hai ngàn học sinh thuộc khối mười và khối mười một xếp hàng tại thao trường lớn.
Đồng Tân đang tập trung thì cô bạn Cúc Niên Niên đứng phía trước bỗng nhiên quay mặt nói nhỏ: “Buổi tối tụi Dương Ánh Minh sẽ đi đến đường Đồng Thủy, cậu có đi không?”
Đồng Tân cau mày hỏi: “Họ định làm gì?”
“Còn có thể làm gì nữa.” Mặt Cúc Niên Niên tràn đầy vẻ chính nghĩa, “Đương nhiên là đến giúp đỡ cho Tiết Tiểu Uyển rồi.”
Tiết Tiểu Uyển là một học sinh nữ có hoàn cảnh khó khăn học cùng lớp. Tuần trước trường học công bố những trường hợp được nhận tiền hỗ trợ, cô ấy xếp thứ nhất. Điều kiện gia đình không tốt, ba mẹ qua đời vì bệnh tật, còn lại duy nhất người anh trai côn đồ mê cờ bạc đã đánh đập mắng chửi cô ấy không biết bao nhiêu lần.
Đồng Tân biết đám cậu ấm nhỏ Ánh Dương Minh này tính tình năng nổ sôi nổi, muốn đòi lại công bằng cho bạn học cùng lớp. Dễ nóng lên và luôn ưu tiên cho lý tưởng chính là những đặc điểm ở độ tuổi này. Đúng là tốt bụng đấy, nhưng cũng hơi không biết tự lượng sức mình.
Đồng Tân hiểu họ rất rõ, cũng chẳng lạ lẫm gì với mấy hành động trẻ trâu ấy.
Cô chỉ đang lo lắng cho Cúc Niên Niên mà thôi, “Cậu cũng đi cùng hả?”
“Đi chứ! Tại sao lại không đi?” Cúc Niên Niên nói nhỏ, trông có vẻ rất hào hứng: “Đi xử lý cái tên anh trai khốn nạn đó.”
Đồng Tân cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Tớ cảm thấy không tốt lắm đâu, đám nam sinh họ hay làm liều lắm, cậu đừng đi theo.”
Cúc Niên Niên giống như một nữ hiệp đấu tranh cho chính nghĩa, “Không sao, có tớ ở đó thì sẽ không hỗn loạn được đâu.”
Học kỳ tiếp theo của lớp mười một bắt đầu, bài tập về nhà cũng tăng thêm nhiều. Đồng Tân không phải là một học sinh có trí thông minh trời ban, nhưng may mắn là chỉ cần cô chăm chỉ học hành cực khổ chút thôi thì đã có thể giữ thành tích trong top ba của lớp. Cô cảm thấy mình không làm tốt phần nghe trong bài thi tiếng Anh hôm nay nên đã ở lại lớp một lúc sau khi tan học.
Khi về đến nhà, sắc trời đã tối đen.
Đường vào tiểu khu chỉ có một con đường thẳng, không thể tránh việc đi ngang qua nhà hàng xóm mới. Lúc đến gần, Đồng Tân liếc mắt nhìn sang theo bản năng, đèn bên trong được bật sáng cho thấy có người đang ở nhà.
Cô vội vàng tăng tốc bước chân cứ như nhìn thấy căn nhà ma ám vậy.
Hôm nay Tân Diễm trực đêm, Đồng Thừa Vọng cũng có tiết dạy vào buổi tối ở trường đại học. Đồng Tân chạy lên phòng của anh trai xem thử thì thấy giường đã được dọn dẹp gọn gàng, chắc là đã quay về bệnh viện rồi. Cô đã quá quen với cuộc sống thế này, người nhà họ Đồng luôn bận rộn. Mẹ cô để sẵn thức ăn đã nấu trên bàn, chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được.
Cô vào phòng ngủ làm bài tập về nhà trước, hơn nữa Đồng Tân còn bật hết đèn trong nhà lên để tăng thêm sự can đảm cho mình.
Cô có hơi sợ bóng tối.
Mùa đông trời tối sớm vô cùng, màn đêm buông xuống mà chẳng màng lưu luyến thời điểm giao thoa. Cô viết xong hai tờ bài thi thì ngoài cửa sổ cũng đã tối đen, không khí ẩm ướt, ngay cả đèn đường cũng mờ mờ ảo ảo.
Đồng Tân nhìn thời gian, tám giờ năm phút.
Cô vùi đầu tiếp tục làm bài, mới giải được hai câu, cô lại ngẩng đầu lên.
Giờ này chắc đám Dương Ánh Minh cũng đã về nhà rồi nhỉ?
Đồng Tân cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Cúc Niên Niên: “Cậu đã về nhà chưa?”
Sau khi làm thêm được nửa tờ bài thi vẫn chưa nhận được hồi âm tin nhắn. Đồng Tân không yên tâm bèn gọi điện thoại cho cô bạn, song lại nhận được thông báo là đối phương đã tắt máy. Cô lại gọi điện thoại cho Dương Ánh Minh, tuy có đổ chuông nhưng không ai nghe máy.
Tình hình trong gia đình Tiết Tiểu Uyển rất phức tạp, anh trai cô ấy còn là một tên côn đồ trong khu vực có tiếng xấu truyền xa.
Lòng Đồng Tân dấy lên nỗi bất an, tốt bụng giúp đỡ nhau là chuyện tốt nhưng sợ rằng họ cố quá lại thành quá cố. Cô lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa nhưng vẫn không ai bắt máy.
Bầu trời đã đen kịt, những đợt gió luồn qua kẽ hở cửa sổ len lỏi vào nhà, âm thanh vù vù vừa nhanh vừa sắc.
Dự báo thời tiết nói sau nửa đêm sẽ có tuyết rơi vừa. Trời lạnh thế này, lỡ như họ bị đánh nằm vùi trong đống tuyết lớn mà không ai biết, rồi ngày hôm sau nhân viên dọn dẹp sẽ phát hiện mấy thi thể không xác định danh tính trong đó thì sao đây.
Đồng Tân càng nghĩ càng rợn người, trong đầu cũng liên tưởng đến mấy cảnh tượng kinh khủng. Cô đặt bút xuống rồi chạy ra ngoài cửa, bên ngoài lạnh hơn tưởng tượng nhiều. Đồng Tân quấn kín khăn choàng cổ, gió lạnh thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn hẳn.
Buổi tối thế này, sao cô đi một mình được?
Nếu như cô đi thì kết quả cuối cùng chính là nhân viên dọn dẹp sẽ phát hiện thêm một thi thể nữ giới chưa xác minh danh tính vào ngày hôm sau.
Hơn nữa đối phương còn là côn đồ xã hội đen… Đồng Tân ngây người một lúc, sau đó chợt nhìn về mé bên phải theo bản năng. Nhà hàng xóm mới đang sáng đèn, có lẽ lấy độc trị độc mới là giải pháp tốt nhất.
__
Hoắc Lễ Minh vừa mới tắm xong , lúc đi ra ngoài thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Anh mới chuyển đến đây không quá hai ngày nên cũng chưa quen biết được ai. Hoắc Lễ Minh đa nghi, cất giọng nói cứng rắn nghe có vẻ hơi cộc cằn: “Ai đấy?”
Tiếng gõ cửa dừng lại nửa giây, sau đó trở nên yếu ớt hơn.
Hoắc Lễ Minh mở cửa ra và có hơi ngẩn người khi nhìn thấy Đồng Tân.
Sự lo âu và do dự viết rõ trên nét mặt của Đồng Tân, lúc thấy anh, cô định lùi một bước dài về sau theo bản năng. Nhưng cô đã nhanh nhẹn phản ứng kịp thời, mình đến cầu cứu người ta cơ mà. Thế là cô lại tiến bước lớn đến trước. Song vì cô không khống chế được lực bước nên suýt đã đụng vào người Hoắc Lễ Minh.
Hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh, tóc mềm mại rủ trước trán, ở ngọn tóc có nước nhỏ xuống. Hoắc Lễ Minh mặc một chiếc áo phông trắng tay ngắn, hình như không cảm thấy lạnh trong thời tiết này.
Đồng Tân nhất thời hít mạnh một hơi khi nhìn thấy cánh tay của anh.
Hai cánh tay đều có hình xăm hả?
Lần này thì cô không sợ nữa, trái lại còn thấy vui mừng. Quá tốt! Trông người hàng xóm mới này có vẻ giống y đúc với dân xã hội đen đấy.
Ánh mắt của Đồng Tân rất thẳng thừng, ngó anh từ đầu đến chân một vòng rồi cuối cùng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh, như đang cho anh một số điểm khá vậy.
Hoắc Lễ Minh nhíu chặt mày.
Giọng nói của Đồng Tân lộ rõ sự gấp gáp: “Bạn học của em gặp nguy hiểm, có lẽ sắp bị đánh chết đến nơi rồi. Anh, anh….” Dưới cái nhìn chăm chú và bình tĩnh của Hoắc Lễ Minh, tiếng của cô càng lúc càng nhỏ dần.
Hoắc Lễ Minh hỏi thẳng: “Muốn nhờ tôi giúp đỡ à?”
Đôi mắt Đồng Tân sáng lên.
Song ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói lạnh tanh của anh: “Không giúp.”
“Sắp chết thì báo cảnh sát đi.” Hoắc Lễ Minh nói gãy gọn.
Anh đưa tay đóng cửa lại, trong tình thế cấp bách, Đồng Tân bèn tóm lấy cánh tay Hoắc Lễ Minh rồi ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Lễ Minh: “…”
“Hàng xóm chắc hẳn nên giúp.”
Hai chữ “giúp đỡ” còn chưa kịp nói ra thì Hoắc Lễ Minh đã không lễ độ gỡ tay cô ra, và cửa đóng lại cái “rầm!”.
Khi gió lùa vào mặt, khóe miệng Đồng Tân giật giật, cuối cùng ủ rủ xoay người rời đi.
Trong nhà, Hoắc Lễ Minh vén rèm cửa sổ và nhìn ra phía bên ngoài thì thấy bóng lưng mảnh khảnh của Đồng Tân chạy vụt vào bóng đêm. Xem dáng vẻ này chắc chắn là tự đi giải quyết rồi đây.
Hoắc Lễ Minh nhíu mày, cầm áo khoác lên.
Hai phút sau, quả nhiên Đồng Tân chạy ra khỏi tiểu khu. Một buổi tối tuyết sắp rơi, cộng thêm đường ở đây là đường mòn nên trên đường không có xe qua lại, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe taxi đã đón khách chạy qua mà thôi.
Đồng Tân mặc một chiếc áo bông màu trắng, cô gái nhỏ bé đứng dưới ánh đèn đường với vẻ mặt vội vã và không ngừng gọi điện thoại. Cô đứng trước cổng đợi hơn mười phút nhưng vẫn không bắt được chiếc xe trống khách nào. Đồng Tân đang không biết phải làm sao thì bất chợt có ánh đèn từ một chiếc xe chớp nháy hai lần, sau đó xe chậm rãi dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ bên ghế phó lái hạ xuống, Đồng Tư Niên nghiêng đầu nhìn ra, gọi cô: “Tân Tân.”
Đồng Tân như gặp được cứu tinh: “Anh.”
Cô còn chưa mở miệng nói gì thì giọng nói nghiêm nghị của Đồng Tư Niên đã vang lên: “Không phải anh đã từng nói với em rằng buổi tối không được phép ra ngoài một mình rồi sao. Nếu bạn học gặp chuyện thì em có thể gọi điện cho giáo viên, cũng có thể báo cho ba mẹ họ biết. Ngộ nhỡ họ thật sự gặp nguy hiểm, em còn đến đó một mình thì sẽ có hậu quả gì hả?”
“Nhưng Cúc Niên Niên, cậu ấy…”
“Phải biết lượng sức mình chứ.” Đồng Tư Niên có nghe nói về mấy người bạn học quen biết với em gái mình, sau đó anh đưa cách giải quyết ổn thỏa nhất: “Anh sẽ liên lạc với giáo viên giúp em, còn bây giờ em về nhà với anh trước đã.”
Đồng Tư Niên là một người rất ôn hòa, nhưng nếu đã nghiêm túc thì chắc chắn anh gần như đang tức giận.
Đồng Tân có hơi sợ anh mình, ngay tại lúc này, Cúc Niên Niên đã gọi điện thoại lại cho cô. Giọng nói của cô bạn nghe có vẻ lười biếng, nhàn nhã: “Tớ xin lỗi nha Tân Tân, vừa nãy tớ ra ngoài ăn cơm quên mang theo điện thoại… Trời quá lạnh, với cả Dương Ánh Minh nói cậu ta muốn chơi game nên bọn tớ không đi nữa.”
Đồng Tân cảm thấy sa mạc lời.
Đồng Tư Niên nhìn thẳng về trước và lái xe, không nói thêm gì nữa.
Không lâu sau đó Đồng Tân nhanh chóng nhận ra điều gì đấy không đúng, bèn hỏi: “Anh, sao anh biết em định đi ra ngoài.”
“Bên bất động sản gọi điện thoại cho anh, may có người ta nhắc nhở chứ không thì có lẽ em đã xảy ra chuyện rồi.”
Nhưng sao bên bất động sản lại biết nhỉ?
Đồng Tân nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hiểu ra.
Tên hàng xóm mới này bị gì thế? Một người đàn ông to xác còn thích trò mách lẻo của con nít nữa.
Đến khi đèn của chiếc xe Hyundai màu trắng biến mất sau cổng, Hoắc Lễ Minh mới thảnh thơi đi ra từ phía sau cây ngô đồng, bộ dạng thờ ơ và vẻ mặt chẳng bận tâm gì. Cuối cùng anh đút hai tay trong túi rồi đi theo đường mòn quay về nhà.
Tuyết rơi xuống vào nửa đêm, xào xạc vi vu, đêm nay trời sáng sủa hơn mọi ngày.
Ngày tiếp theo, Hoắc Lễ Minh thức dậy sớm. Bên ngoài trắng xóa cả một vùng trời, anh lớn lên ở miền Nam nên hiếm khi có cơ hội ngắm nhìn khung cảnh đầy tuyết thế này. Anh chạy ra bên ngoài, hăm hở chụp mấy tấm cảnh tuyết rơi, sau đó gửi tất cả chúng cho Đường Kỳ Sâm.
Hôm nay là thứ tư nên chắc là bên kia đang rất bận rộn.
Khung lấy cảnh di chuyển theo cánh tay anh, từ cây tùng phủ tuyết trắng muốt chỉ để lộ phần ngọn cây xanh sẫm nhỏ xíu. Sau đó là một chuỗi dấu chân in trên nền tuyết, rồi đến… Trong khung ảnh bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Đồng Tân mặc một chiếc áo lông vũ màu vàng nhạt, làn da cô trắng trẻo, vóc dáng be bé một mẩu và đi rất chậm. Dường như đã nhận ra gì đó nên cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua. Khi vừa bắt gặp ánh mắt của Hoắc Lễ Minh thì cô lập tức hóa thành một con nhím xù gai hệt như đang đối mặt với quân thù vậy.
Bỗng nhiên Hoắc Lễ Minh thấy buồn cười, cô bé này có ý gì đây, sao kỹ thuật diễn xuất thay đổi bất chợt thế. Tối hôm qua còn giả vờ ngoan ngoãn lúc cầu cứu anh. Sau đó không giúp cô thì lại thành dáng vẻ như hôm nay.
Anh nhíu mày, sau đó có ba chữ nhảy số trong đầu ngay tức khắc:
Cô gái nhỏ gian xảo.
Đương nhiên Đồng Tân không biết anh đang nghĩ ngợi nhiều như vậy. Lần đầu gặp đã có ấn tượng không tốt, lại thêm tối hôm qua nữa, không giúp thì không giúp, mắc gì phải đi mách lẻo chứ. Anh có phải giang hồ xã hội không thế, đúng là không có tinh thần nghĩa hiệp.
Người hàng xóm mới này đã hoàn toàn rớt xuống tầng chót trong phân khúc đạo đức của Đồng Tân.
Dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc của cô quả nhiên rất nghiêm túc đấy. Nụ cười của Hoắc Lễ Minh càng thêm tươi hơn, biểu cảm gì đây hả cô gái nhỏ kia. Mấy giây trôi qua Đồng Tân vẫn chưa hoàn hồn, vạn vật trở nên im ắng hơn trong sắc trắng của tuyết.
Bỗng nhiên, có một âm thanh rất lớn vang lên—–“Grừ!!“
Sau đó Đồng Tân sợ hãi hét lên chói tai —–“A!”
Hồn vía cô lên mây chưa kịp về, khuôn mặt mơ màng nhìn về phía tên đầu sỏ —– Hoắc Lễ Minh đút một tay trong túi, hơi nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười như có như không. Đôi mắt anh dịu dàng, lúc anh trưng ra vẻ mặt không đứng đắn này trông vô cùng lưu manh và vô lại.
Đồng Tân giận sôi máu: “Anh gào cái gì vậy hả?”
Cô rất hung dữ, nhưng trong câu nói gay gắt lại có chữ “hả” ở cuối nên nghe có vẻ vừa dữ dằn vừa đáng yêu.
Hoắc Lễ Minh hơi hếch cằm, nhìn ra sau lưng cô.
Đồng Tân quay đầu lại.
Một chú chó hoang hung tợn cụp đuôi nhanh chóng chạy qua bên cạnh cô.
Cô ngẩn người, khi quay đầu lại thì Hoắc Lễ Minh đã vào nhà.
Hiểu lầm hàng xóm mới mất rồi….
Đồng Tân lắc lắc đầu, lập tức điều chỉnh lại tâm tư, anh cũng không phải là người tốt mà.
__
Lời tác giả:
Hoắc Lễ Minh: Câu chuyện còn có tên “Những năm tháng tôi trở thành công dân thành phố nhiệt tình ấm áp”.