“Hôm nay lạnh quá, nói không chừng ngày mai sẽ có tuyết rơi đấy.” Đồng Thừa Vọng tan làm về nhà, sau khi thổi hơi ấm vào lòng bàn tay, ông vừa đổi giày vừa hỏi: “Tân Tân đã tan học chưa?”
Tân Diễm đang nấu ăn trong phòng bếp ló đầu ra, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: “Vẫn chưa về nữa. Lão Đồng này, ông gọi điện thoại cho Tư Niên đi, hỏi xem nó có thuận đường đón con bé luôn được không.”
Đồng Thừa Vọng vừa mới cầm điện thoại lên thì Đồng Tân đã trở về.
Cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua cơ thể bé nhỏ khiến cô rùng mình, đầu lưỡi cũng không thể thẳng nổi. Hồi lâu, mới thở mạnh một hơi, “Lạnh quá xá!”
Tân Diễm lại ló đầu ra, “Con gọi điện thoại cho anh hỏi còn bao lâu nữa nó mới về nhà đi.”
Đồng Tân đem cặp sách về phòng ngủ, “Lúc tan học con đã gọi rồi, anh ấy nói phải tăng ca nên buổi tối không về ăn cơm được ạ.”
Tân Diễm “À” một tiếng, sau đó tiếp tục nấu ăn.
Đồng Thừa Vọng mở tivi, chuyển đến kênh tin tức. Đồng Tân ngồi ở cạnh sofa nghe thời sự cùng ông mấy phút.
Sau khi đưa tin vụ án nhảy lầu tự sát của một cô gái Thượng Hải xong, lại đến tin phát hiện một mỏ vàng lớn ở nơi nào đó ven vùng duyên hải.
Đồng Thừa Vọng vui vẻ nói: “Ba đã từng đến thị trấn này rồi, vào lần đi công tác khảo sát đầu năm ấy, chính là ở khu vực này.”
Đồng Tân ngẩng đầu nhìn tivi, cảm thấy có đôi chút ấn tượng về địa danh này. Trong dịp đi đến đó hồi tháng bảy, ba có mang đặc sản địa phương về, là một hộp cá hố. Kết quả đến nhà thì nó bị thiu, mẹ còn nhắc nhở ba rất lâu: “Đúng là không biết mua đồ gì cả, lần sau đừng có cái gì cũng mang về, lãng phí chết đi được.”
Đồng Thừa Vọng gãi gãi tóc mai, lẩm bẩm một mình: “Haiz, có lòng mà lại làm hỏng việc rồi.”
Ba Đồng Tân là một giáo sư khoa địa chất của trường đại học Hán Lan, cách làm việc luôn có bài có bản, là một trai thẳng chính hiệu không phân biệt tuổi tác. Mẹ Đồng Tân là chủ nhiệm khoa phụ khoa tại bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Lễ. Bà theo nghề y đã mấy chục năm, vì thực hiện vô số ca phẫu thuật nên tay dần yếu đi, gần đây càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Thế là bà chợt có ý định nghỉ hưu và chuyện này được dự đoán sẽ diễn ra trong một hai năm nay.
“Ăn chút cá đi con.” Tân Diễm gắp thức ăn cho Đồng Tân.
Đồng Tân nếm thử một miếng rồi nói: “Ngon lắm ạ, có để phần cho anh chưa mẹ?”
“Đã để lại cho nó một nửa rồi.” Tân Diễm chia đôi món lòng non, một nửa cho con gái cưng, một nửa cho anh xã già.
Đồng Thừa Vọng hỏi: “Tuần tới thi tháng à?”
“Vâng.”
“Đừng căng thẳng quá.”
“Vâng.” Đồng Tân lên tiếng đáp lại.
Đồng Thừa Vọng khen không dứt miệng, “Ui! Món cá này ngon quá.”
Tân Diễm vui vẻ ra mặt: “Cũng phải nhìn xem là ai làm chứ.”
Đồng Tân cúi đầu âm thầm nở nụ cười nhẹ. Trong tivi vẫn tiếp tục đưa tin tức, trên bàn ăn thỉnh thoảng lại có tiếng bát đũa va chạm. Trong nhà ấm áp, giàn hoa trên kệ xanh mát tốt tươi
“Đúng rồi.” Đồng Thừa Vọng nói: “Lúc tan làm về, tôi thấy nhà bên cạnh sáng đèn. Gia đình ông Lý đã dọn về rồi sao?”
Tân Diễm nhớ ra bèn đáp: “Không phải dọn về đâu, cho người ta thuê đấy.”
“Ồ, vậy là có hàng xóm mới rồi.” Mỗi đề tài Đồng Thừa Vọng đều hỏi nhiều đôi ba câu: “Trông hàng xóm mới thế nào vậy?”
“Không thấy rõ, nhưng có vẻ như rất trẻ tuổi.” Hôm nay Tân Diễm được nghỉ, lúc đi mua thức ăn có đi ngang qua thì thấy một bóng dáng ở xa xa. Người cao ráo, đứng thẳng, nhưng lại không thể thấy chính diện.
Tiểu khu họ ở vốn là khu nhà phúc lợi, mỗi căn hộ đều khá lớn, nằm tại trung tâm thành phố và có vài trường học xung quanh nơi này. Mấy năm gần đây, giá nhà đất tăng cao nên nó cũng trở thành một khu vực thu hút khách hàng. Năm trước, cả gia đình ông Lý di dân, thành ra căn hộ để trống, một số người có đến hỏi thăm xem muốn bán hay không thì họ đều không đồng ý.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Tân trở về phòng ngủ làm bài tập. Trên điện thoại là những tin nhắn liên hoàn của Cúc Niên Niên: “Help me Tân Tân ơi! Tớ không biết giải đề này!”
Đồng Tân đọc tin nhắn rồi gọi điện thoại lại cho cô bạn: “Hôm nay giáo viên đã giảng các bước giải kiểu đề này hai lần rồi mà, trong tiết học cậu không nghe giảng hả?”
Cúc Niên Niên: “TvT, cô Đồng, em sai rồi.”
Đồng Tân thở dài: “Biết sai là được rồi.”
“Vâng vâng!”
“Được rồi, tạm biệt.” Đồng Tân cúp điện thoại.
“?”
Một tiếng sau, Đồng Tân vẫn gửi một bảng gồm các bước giải đề tường tận cho cô nàng, chữ viết của cô rõ ràng sạch đẹp, giọng nói lại dịu dàng. Cúc Niên Niên xúc động tuôn lệ: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày tớ sẽ thắp hương xin Bồ Tát phù hộ bạn học Đồng Tân có thể thi đậu Thanh Hoa.”
Đồng Tân: “Tớ không đăng ký Thanh Hoa, tớ thi Bắc Đại cơ mà.”
Cúc Niên Niên: “…”
Đồng Tân làm bài tập đến mười một giờ đêm, ánh sáng hắt bóng cô đang dựa bàn lên bức tường trắng. Cô duỗi người, đi đến phòng bếp rót nước uống. Ba mẹ đã ngủ, giường trong phòng anh vẫn gọn gàng, xem ra lại phải trực ca đêm rồi
Ngày hôm sau là thứ bảy, Đồng Tân vẫn thức dậy lúc sáu giờ như bình thường và học tiếng Anh một lúc mới đi ra khỏi phòng ngủ. Tân Diễm đã chuẩn bị bữa sáng xong, bây giờ đang làm sữa đậu nành, trong nồi rán là bánh bí ngô, ngoài ra trên bàn còn có một hộp đồ ăn.
“Tân Tân, lát nữa ăn sáng xong con mang bánh sang nhà hàng xóm mới nhé.” Tân Diễm bận bịu một hồi, sau đó bưng sữa đậu nành ra.
Đồng Tân biết mẹ mình luôn là một người rất tốt bụng và nhiệt tình, cô cũng chẳng lấy làm lạ khi mẹ muốn san sẻ làm quen với hàng xóm mới.
Hơn chín giờ sáng, Đồng Tân xách theo bánh bí ngô ra khỏi nhà.
Tuy hai nhà đều là căn hộ riêng biệt nhưng cũng khá gần nhau nên chỉ cần đi khoảng mười mét là tới nơi.
Cửa nhà hàng xóm không khóa, mở toang hoác có thể thấy trọn vẹn khung cảnh bên trong. Thời tiết ngày hôm nay rất đẹp, trời trong sau cơn mưa dài và nắng trời sáng rực rỡ tựa như đang hân hoan vui vẻ. Đồng Tân vội đưa tay che đôi mắt đau nhức vì ánh mặt trời.
“Nó nói vậy thật à? Tôi chạy đến Thượng Hải là vì sợ nó ư?”
Đồng Tân bèn dừng chân khi nghe tiếng nói chuyện.
Giọng nói của người đàn ông lành lạnh, nhưng không biết là do hút thuốc hay không ngủ ngon giấc mà nghe hơi khàn khàn, song vẫn rất lịch sự. Đồng Tân có ấn tượng tốt với anh hai giây ——
“Tôi sợ nó cái rắm!”
“Tôi vừa đi là nó cảm thấy mình giỏi nhất rồi có phải không?”
“Lần trước đánh nó chưa đủ ác, nếu có lần sau thì chắc chắn tôi sẽ cắt đứt hai chân của nó.”
Đồng Tân lùi về sau hai bước nhỏ theo bản năng, còn vô thức tự sờ chân mình. Khi mắt dần thích nghi được với ánh sáng, cô cũng thấy rõ người đứng trong nhà.
Vóc dáng rất cao, tóc hơi dài hơn kiểu đầu đinh đôi chút, khuôn mặt với đường nét rõ ràng và hoạt bát. Anh đang quay lưng lại, một tay đút trong túi, tay còn lại đang cầm điện thoại để bên tai, trông bộ dạng có vẻ như mất kiên nhẫn. Anh không mặc áo khoác ngoài, qua chiếc áo len cashmere màu đen có thể nhìn thấy bờ vai vừa rộng vừa gầy và vòng eo hẹp, đúng là một dáng người nổi bật.
Đồng Tân nhận ra mình nhìn người ta hơi lâu, bèn nhanh chóng thu hồi tầm mắt rồi siết chặt hộp bánh bí ngô trong tay mình.
“Trốn làm gì, người nên trốn tôi phải là ông già của nó kìa.” Hoắc Lễ Minh nhíu mày nói. Dường như mỗi lời tàn nhẫn nói ra đều không cần phải nghĩ ngợi nhiều, sức lực hung hãn như hòa làm một với khí chất phóng khoáng của bản thân anh: “Gã có chết thì tôi cũng không bao giờ tha cho gã.”
Đồng Tân sợ hãi, chuyện gì xảy ra thế này, ngay cả người chết cũng không tha là sao?
Cô nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó ôm túi bánh bí ngô xoay người bỏ chạy mất tăm.
Trong nhà, Hoắc Lễ Minh vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Nơi này chẳng thoải mái tẹo nào, xung quanh toàn là trường học, ra ngoài xa cả trăm mét rồi mà còn có thể nghe thấy tiếng nhạc thể thao từ radio của trường.”
Hoắc Lễ Minh thong thả dựa vào cửa, chậm rãi liếc mắt nhìn về phía gương ở lối ra vào nhà, “Tôi mới đến hôm qua, có thể quen ai được chứ? Vừa rồi có một cô nhóc mới thấy tôi đã chạy mất dép.”
Lúc nãy anh đã sớm nhìn thấy Đồng Tân qua gương rồi.
Nói chính xác hơn là anh đã thấy được mỗi một sự thay đổi trên vẻ mặt của cô. Cô đứng ở nơi đón nắng, những tia sáng rực rỡ bao phủ lấy toàn thân, làn da trắng trẻo như có thêm lớp filter sữa bò. Khuôn mặt trẻ con xinh xắn, đôi mắt căng tràn nhựa sống. Có lẽ vì còn nhỏ tuổi nên mọi cảm xúc đều được hiện rõ trong ánh mắt, kể cả cách cô nhìn anh y đúc trông thấy ma kia nữa.
Hoắc Lễ Minh cũng chẳng để ý mấy, chỗ này nhàm chán thật sự.
Đồng Tân chạy được nửa đoạn đường rồi mới phát hiện ra mình vẫn chưa đưa bánh bí ngô cho người ta. Một lúc nữa chắc chắn sẽ bị mẹ hỏi mãi cho xem, nghĩ đến đây, Đồng Tân bèn vòng lại và đi về phía cây hòe cao lớn mé bên phải.
“Ăn từ từ thôi, để lại cho em trai một ít nữa.” Ổ cún con bị vứt bỏ này là bí mật cô phát hiện vào tuần trước. Nó nằm trong bụi rậm gần cổng sắt ra vào khu cây xanh nhất.
Đồng Tân ngồi xổm dưới đất, kiên nhẫn đẩy đẩy mấy chú cún nhỏ đang nhảy cẫng lên để con gầy nhỏ nhất kia có thể ăn được bánh bí ngô.
Lúc cô về nhà thì Tân Diễm đang dọn vệ sinh, bà hỏi: “Đã đưa bánh bí ngô qua đó rồi à Tân Tân?”
Đồng Tân trả lời mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh: “Vâng, hàng xóm đã ăn xong rồi, không dư một miếng nào cả mẹ ạ.”
Chủ nhật, Đồng Tân phải đến lớp học thêm vào lúc chín giờ. Tân Diễm đã đến bệnh viện, Đồng Thừa Vọng cũng rất gấp gáp. Nhà không làm bữa sáng nên Đồng Tân tự hâm nóng sữa bò và luộc trứng gà cho mình.
Lúc ra cửa, Đồng Tân chợt nhớ đến hàng xóm mới, còn nghĩ thầm chắc sẽ không trùng hợp như vậy đâu ha. Mỗi bước chân đều do dự lưỡng lự, lúc đi ra khỏi sân nhỏ, cô có nhìn sang bên phải theo bản năng.
Thế rồi lại trùng hợp thật.
Hàng xóm mới cũng chuẩn bị ra ngoài, tay đang đặt trên chốt cửa. Áo khoác mở rộng, ống tay áo cuốn lên đến cùi chỏ. Đồng Tân thấy rõ, trên tay của người đàn ông đó còn có một hình xăm vật tổ màu xanh kéo dài đến cổ tay.
Đồng Tân xin khẳng định lại một lần nữa là hàng xóm mới không dễ đụng vào đâu, có một hình xăm lớn như vậy chính là dấu hiệu đơn giản để nhận biết thanh niên bất lương.
Hoắc Lễ Minh xoay người, bắt gặp ánh mắt của cô.
Trong mắt Đồng Tân viết hai chữ: Gặp ma.
Lại là cô ấy.
Hoắc Lễ Minh nhìn đoạn đường cô đi, đoán được chắc là cô ở ngay cạnh nhà mình. Đã là hàng xóm nên dù ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, chào hỏi cũng là chuyện thường tình giữa người với người thôi.
Hoắc Lễ Minh bày ra dáng vẻ thân thiện và điềm đạm, đầu tiên là gật nhẹ đầu với Đồng Tân. Thế nhưng cô lại chợt đi một bước dài về hướng ngược lại để trốn tránh. Hoắc Lễ Minh cạn lời không biết nên nói gì ngay giây phút đó, chỉ biết giương mắt nhìn cô như vậy. Lá cờ phòng bị lập tức tung bay sau lưng Đồng Tân, vì không muốn đối phương nhận ra sự khẩn trương của mình nên cô cũng kiên quyết không rời mắt đi.
Hoắc Lễ Minh đột nhiên cảm thấy buồn cười, đuôi mắt hơi xếch lên, ngay sau đó cất giọng nói ngả ngớn: “Chào buổi sáng em gái nhỏ.”
Trước nay Đồng Tân luôn nhạy cảm với cách xưng hô “em gái” này, và anh đã kích thích sức chiến đấu của cô ngay trong nháy mắt. Cô không sợ hãi như vừa nãy nữa, ngẩng đầu hếch cằm rồi bình tĩnh phản bác: “Em có anh trai đấy.”
—– Ý là tiếng “em gái” này không dành cho anh gọi đâu.
Hoắc Lễ Minh nở một nụ cười nhạt: “À.”
Đồng Tân cố gắng khiến giọng điệu của mình nghe uy nghiêm nhất có thể: “Anh em cũng có hình xăm nha, còn lớn hơn cả anh đấy. Hơn nữa anh ấy lớn tuổi hơn anh, cao ráo hơn anh, anh ấy, anh ấy là dân giang hồ xã hội đó.”
——Lời ngầm: Em cũng có chỗ dựa đó nha.
Bầu trời xanh bao la thoáng đãng, vị trí đứng của Đồng Tân rất thích hợp. Trông cô chỉ có một mẩu nho nhỏ khi mặc chiếc áo lông vũ màu trắng này, tựa như một chiếc bánh mì mềm mại mới ra lò đang tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Hoắc Lễ Minh hờ hững mò mò gì đó trong túi một hồi lâu. Đồng Tân lại lui về phía sau một bước nhỏ, trong mắt cô, người thanh niên bất lương này sẽ móc bao thuốc lá và bật lửa ra. Nhưng cuối cùng Hoắc Lễ Minh chỉ lấy ra được một viên kẹo trái cây, anh bóc giấy bọc ra rồi nhét viên kẹo vào trong miệng và nhìn lướt qua Đồng Tân với ánh mắt bình tĩnh. Dáng vẻ hoàn toàn không xem cô ra gì.
Một lúc lâu sau, anh mới không mặn không nhạt đáp lời: “Vậy thì ghê thật nhỉ.”
Lúc này, một tiếng còi xe nhẹ và ngắn vang lên, rồi tiếp đó một chiếc xe Hyundai màu trắng giảm tốc độ chậm dần, cuối cùng dừng hẳn bên đường. Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt người đàn ông trẻ tuổi điển trai bên trong xuất hiện. Mái tóc của Đồng Tư Niên mềm xẹp hơn lúc bình thường, chiếc mắt kính không gọng nằm trên chiếc mũi cao thẳng trông rất nhã nhặn lịch thiệp. Anh ấy hơi ló đầu ra, gọi một tiếng: “Tân Tân.”
Đôi mắt Đồng Tân sáng rực lên, sau đó cô vui mừng chạy đến: “Anh!”
Hoắc Lễ Minh hơi buồn cười khi nghe giọng cô, hét lớn như vậy cứ như sợ anh không biết chỗ dựa của cô đã đến rồi vậy.
Đồng Tân vừa chạy về phía Đồng Tư Niên vừa điên cuồng nháy mắt ra hiệu ngầm.
Đồng Tư Niên khó hiểu, chần chừ hỏi: “Mắt em không thoải mái sao?”
Thanh niên bất lương sau lưng mình vẫn đang nhìn theo nên Đồng Tân không thể nói quá nhiều được. Lúc đang gấp rút thì có một giọng nói khác vang lên bên cạnh: “Ui, bác sĩ Đồng đã tan làm rồi à?” Đây là chị gái hay chạy xe điện nhỏ ở lầu bảy đây mà, cô ấy hồ hởi chào hỏi.
Đồng Tư Niên cười nói: “À, đã tan làm rồi. Xin lỗi chị nhiều nhé, mấy ngày nay trong khoa bận bịu nhiều việc, lại thêm hai ca trực đêm. Buổi trưa tôi sẽ đến khám chân cho chú.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh trong vài giây.
Vâng đúng thế, đây chính là anh trai giang hồ xã hội có hình xăm mà hình xăm ấy còn lớn hơn anh.
Hoắc Lễ Minh nhếch môi, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Anh cưng toàn năng quá ha.”
Đồng Tân nhắm chặt hai mắt trước nụ cười của anh, lúng túng đến mức đầu ngón chân quắp lại gắp được cả căn biệt thự lớn ven biển.