Hành động ấy của anh như một ngòi nổ nhỏ, tia lửa cháy nhỏ dần rồi lặng lẽ vụt tắt. Mãi đến khi ăn cơm xong, Đồng Tân luôn yên tĩnh ít nói. Đồng Tư Niên và hai người Hoắc Lễ Minh nói chuyện phiếm càng lúc càng hăng, vấn đề gì cũng nói đến dăm ba câu. Đó là tầm nhìn rộng rãi của riêng những người trưởng thành.
Thời điểm về nhà đi chung đường, Trình Tự mới giật mình hỏi: “Họ là hàng xóm của cậu sao?”
Hoắc Lễ Minh cầm chìa khóa vừa mở cửa vừa đáp.
Trình Tự chưa đã ghiền còn ló đầu ra dõi theo bóng lưng của hai anh em nhà họ Đồng, “Vẻ ngoài giống nhau thật. Ơi mà em gái anh ấy cũng thú vị ghê đó. Cái lúc nghe con bé bảo máu sẽ biến thành màu trắng sữa, tôi hoang mang vãi luôn. Năm nay mới học lớp mười một à? Sao em cứ có cảm giác như đã năm hai đại học rồi ý. Với cả con bé ấy cũng có cần cao thêm đâu, bây giờ ít nhất đã là 1m65 rồi, chân cũng vừa dài vừa thẳng y chang bác sĩ Đồng.”
“Biết rồi.” Hoắc Lễ Minh cắt ngang.
“Biết gì cơ?”
“Chẳng phải cậu bảo em ấy già trước tuổi sao.” Hoắc Lễ Minh đột nhiên cất cao giọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT