Mười Một Năm Hạ Chí

Chương 53: Anh không biết em thích anh nhiều đến thế nào


11 tháng

trướctiếp

Vào ban đêm, con hẻm sâu hun hút quanh co khiến con người ta cảm thấy cô quạnh, một vài cái cây trơ trụi đứng hai bên càng làm khung cảnh thêm hoang vu vắng vẻ.

Ở phía cuối ngõ có một ngọn đèn, dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy biển số nhà được đóng ngay ngắn trên bức tường gạch, chữ trắng nổi bật trên nền xanh đậm.

Căn nhà này tên là Đào Nguyệt Lý.

Yến Tư Thời với lấy chùm chìa khóa ở cửa.

Lần trước Hạ Ly đã tới con ngõ này, nhưng cô không đi vào mà chỉ ngồi đợi trong xe.

Lúc này cô đứng bên cạnh Yến Tư Thời, thấy anh lặng yên hồi lâu, cô quay đầu lại nhìn.

Trong bóng đêm, đôi mắt anh sâu thăm thẳm khiến người ta không thể nhìn ra được tâm tình của anh.

Cô không nói gì, kiên nhẫn đứng bên cạnh anh.

Cuối cùng, Yến Tư Thời hạ quyết tâm, giơ tay tra chìa khóa rồi đi vào trong.

Khi cánh cửa gỗ sơn đen được đẩy ra, cả hai bước qua ngưỡng cửa bằng đá, bên trong là hai khoảng sân, rộng rãi mát mẻ, trong góc rải rác mấy khóm tùng khóm trúc, trong mùa đông lạnh giá vẫn còn xanh tươi.

Nơi này là món quà trước hôn lễ mà Hoắc Tế Trung tặng cho con gái, lúc đó Bắc Thành còn chưa đắt đỏ như bây giờ, khi ấy ông mua nó không phải tốn quá nhiều tiền. Bây giờ, cùng một lô đất như thế này nhưng đã được đầu cơ với cái giá cao ngất trời, rất khó để tìm được một ngôi nhà.

Dù đó là hành động vô ý nhất của Hoắc Tế Trung, nhưng cũng là khoản đầu tư sinh lợi nhất.

Sau cái chết của Hoắc Thanh Nghi, nơi này đã được chuyển giao cho Yến Tư Thời.

Căn nhà bị bao vây tứ phía, một ngọn đèn vẫn còn sáng trên ô cửa sổ màu đỏ.

Hạ Ly hỏi: “Nơi này có người ở sao”

Yến Tư Thời giải thích rằng có một người dì luôn sống ở đây và giúp anh chăm sóc dọn dẹp nhà cửa vào các ngày trong tuần.

Anh vừa nói vừa đi tới gõ cửa.

Người dì mở cửa, hơi ngạc nhiên hỏi Yến Tư Thời tại sao anh lại đột nhiên đến đây, và anh có ăn tối hay không.

Yến Tư Thời nói rằng anh chỉ đến để chào hỏi, và sẽ rời đi sau khi đi dạo nên không cần phải tiếp đãi.

Người dì đi tới cửa nhà bếp, để cho Yến Tư Thời thoải mái đi dạo, trong lúc đó cô ấy sẽ đi pha một bình trà.

Dì là con gái của một người họ hàng xa phía Đái Thụ Phương, chồng và con của cô ấy đã qua đời. Đái Thụ Phương thấy cô ấy không nơi nương tựa nên giao cho công việc này.

Phía bắc là phòng khách, trong phòng bật đèn sáng, rộng rãi tráng lệ, chất đầy những món đồ cổ xưa của Trung Quốc, trên tường trắng treo một vài bức thư pháp và tranh vẽ.

Hạ Ly nhìn kỹ một chút, thấy trên một tấm có khắc chữ và con dấu, kinh ngạc nói: “Bức thư pháp này là do anh viết sao!”

Là lời của Giá Hiên: Đánh thức ánh trăng sáng, chiếu vào cõi lòng đầy băng giá, mênh mông cuồn cuộn trăm suy nghĩ.

Hạ Ly nói: “Anh viết thật hay.”

Yến Tư Thời nhìn qua không nói gì, trong mắt hiện lên một tia âm trầm: “Chỉ là mô phỏng lại theo bút tích của họa sĩ nổi tiếng thôi.”

Hạ Ly nghe thấy tiếng bước chân anh tới gần, đứng ở phía sau cô, nhẹ nhàng nói:

Anh viết vào năm thứ ba trung học cơ sở, lúc nghỉ hè không làm gì cả nên mới ngồi luyện bút.

Sau khi viết xong, mẹ anh, Hoắc Thanh Nghi nhờ người đóng khung và treo trong phòng khách, nói với mọi người rằng đó là tác phẩm của danh họa nổi tiếng. Nếu những người khác tin, bà ấy sẽ rất vui mừng, nói rằng A Thời của chúng ta trong tương lai nếu không làm một nhà khoa học, làm một thầy viết thư pháp cũng sẽ có tiềm năng rất lớn.

Đó là những đoạn ký ức cuối cùng trong trí nhớ của anh khi Hoắc Thanh Nghi còn tỉnh táo bình thường.

Trong giọng nói lãnh đạm của Yến Tư Thời không có lấy một tiếng thở dài: “Sau

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp