Sau khi tẩy trang xong, Hạ Ly tắm rửa sạch sẽ,
vừa định bước ra khỏi phòng tắm thì cô mới nhận ra mình đang mặc một bộ váy cúp
ngực, không thích hợp để đi ngủ trưa.
Cô mở cửa ra, liếc nhìn phía bên ngoài.
Yến Tư Thời đang đứng bên cửa sổ, dường như
đang ngắm nhìn cây cối.
Trời đã về chiều, những phiến lá xanh tươi dễ
chịu, ánh sáng lập lòe đung đưa, rơi xuống vai áo sơ mi trắng của anh.
Hạ Ly nói: “Anh ơi…”
Yến Tư Thời quay đầu lại nhìn cô: “Ừ?”
“....Anh có thể giúp em lấy bộ quần áo bên
trong túi giấy được không, em muốn thay đồ.”
Một lúc sau, anh từ dưới lầu quay lại, đi đến
trước cửa phòng tắm, đưa túi giấy cho cô rồi đóng cửa lại.
Trong chiếc túi đó là áo phông và quần jean mà
Hạ Ly đã thay tối qua, còn có một bộ đồ ngủ…bộ đồ mà Lâm Thanh Hiểu chuẩn bị
cho nhóm bạn thân để chụp bộ ảnh “tiệc đồ ngủ”.
Mặc dù bộ đồ ngủ theo kiểu áo choàng tắm buộc
dây, nhưng kiểu dáng cũng rất thanh lịch kín đáo với cổ áo kín mít, chiều dài đến
bắp chân.
Cô không suy nghĩ quá nhiều, mở của phòng ngủ
bước ra ngoài.
Chiếc ghế trước bàn làm việc bị kéo ra, hơi
nghiêng sang một bên, Yến Tư Thời ngồi trên ghế, một tay đặt trên bàn, anh nhìn
ra ngoài cửa sổ.
Anh nghe thấy có tiếng cửa mở, bèn quay đầu lại
nhìn.
Hạ Ly nói: “Em đi ngủ đây.”
“Ừ.”
Hạ Ly vén chăn nằm lên giường.
Ga giường làm bằng vải bông cao cấp, có màu
xám đậm, mùi thơm ngát như vừa mới giặt.
Cô ôm chăn, nhìn thấy Yến Tư Thời đứng dậy đi
về phía cửa, đột nhiên nói: “Có cái này…”
Yến Tư Thời dừng bước.
“Em vẫn chưa cho anh xem ảnh chụp.”
Yến Tư Thời do dự một lúc, sau đó đi về phía
cô và ngồi xuống mép giường.
Hạ Ly cầm điện thoại, mở phần mềm QQ mà cô đã
lâu không sử dụng, nhấp vào album ảnh được mã hóa, tìm thấy bức ảnh tập thể được
sao chép từ máy ảnh của Từ Ninh rồi đưa nó cho Yến Tư Thời.
Yến Tư Thời cúi xuống nhìn, dùng ngón tay mở rộng
màn hình, phóng to bức ảnh lên.
Hạ Ly đang mặc đồng phục học sinh dân quốc, áo
xanh váy đen, cột tóc đuôi ngựa. Mái tóc dài ngang vai tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn
chỉ to bằng lòng bàn tay, sống mũi cao vút thẳng tắp, hai hàng lông mày cong
cong thanh tú và đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, tràn đầy ý cười.
Đây đúng là hình ảnh trong ký ức của anh,
nhưng so với bây giờ trông cô có phần trẻ con hơn.
Yến Tư Thời hỏi: “Em có thể gửi nó vào điện
thoại của anh được không?”
“Được.”
Yến Tư Thời nhấp vào nút ba chấm ở góc dưới
bên phải, trong phần mục lục có một tùy chọn để chia sẻ với bạn bè trên WeChat,
anh nhấp vào gửi cho chính bản thân.
Ngay sau đó, anh nghiêm túc nhìn rồi trả điện
thoại di động cho Hạ Ly.
Hạ Ly: “...Anh xem xong rồi sao?”
Yến Tư Thời gật đầu.
Hạ Ly vốn muốn nhân cơ hội này nói cho anh biết
tất cả bí mật trong album ảnh.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh lại hành xử giống
một quý ông như vậy, bảo anh xem bức ảnh này thì anh cũng chỉ ngắm mỗi bức ảnh
đó, không lướt xem thêm.
“...Anh có chắc là không muốn xem nữa không?”
Yến Tư Thời dừng lại, nhận ra điều gì đó và với
lấy chiếc điện thoại di động.
Bỗng nhiên Hạ Ly cảm thấy thẹn thùng khó nói
thành lời, lập tức khóa màn hình di động, ném thật xa về phía đầu giường:
“.. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.