Đã qua tháng ba, thời tiết dần dần ấm áp. Yến Tư Thời rảnh rỗi, sẽ tới nhà Văn Sơ Bạch. Cha mẹ của Văn Sơ Bạch nghe tin Yến Tư Thời trở về nước, họ cứ liên tục nhắc nhở Văn Sơ Bạch, phải mời anh đến nhà ăn bữa cơm. Khi Yến Tư Thời còn học cấp hai, mỗi khi chơi bóng sau giờ tan học với Văn Sơ Bạch xong, sẽ thường ghé qua nhà anh ta ăn cơm tối. Mẹ Văn rất nhiệt tình, ghi nhớ rõ những món ăn yêu thích của anh: quả anh đào mới hái từ quê lên, người thân từ Bắc Thành mang thịt về bằng máy bay chỉ khoảng mười cân, cũng muốn chia một nửa kêu anh mang về cho người nhà ăn ngon. Thời gian đó Văn Sơ Bạch khá ghét anh, luôn nói anh chính là “con nhà người ta” phiền phức nhất. Vì trong ký ức của anh có sự nhiệt tình tiếp đón của nhà họ Văn, nên Yến Tư Thời đã chuẩn bị tinh thần trước, mới đồng ý lời mời này. Anh rất sợ bản thân làm phụ lòng người khác. Sau khi gặp mặt, mẹ Văn hỏi han ân cần rất nhiều, Yến Tư Thời hỏi gì đáp nấy, nên anh không cảm thấy chán ghét lắm. Anh tin rằng Văn Sơ Bạch đã nói qua mọi chuyện với mẹ Văn từ trước, nên khi bà hỏi về những vấn đề đó, tuy nhiệt tình nồng hậu nhưng không chạm đến giới hạn của anh. Đôi bên trò chuyện một hồi, mẹ Văn đứng dậy đi vào trong bếp, nói muốn đích thân xem nồi canh, hơn nữa cũng muốn kiểm soát thời gian nấu cùng nêm nếm gia vị, đã hầm cả một buổi trưa rồi, không thể thất bại được. Văn Sơ Bạch nhún vai nói: “Mẹ tôi vẫn luôn như vậy, hay thích dông dài lủng củng lắm.”
Yến Tư Thời nhấp một ngụm trà, không nói gì. Lúc này Văn Sơ Bạch mới ý thức được mình đã nói sai, kiểu chán ghét mà nói với người ngoài có phần hơi vô ý thức. Anh ta liếc nhìn Yến Tư Thời, không thể trực tiếp nói lời xin lỗi, lạnh lùng chuyển chủ đề. Một lát sau, ba Văn về nhà. Cha của Văn Sơ Bạch ngoài chuyện công việc thì là một người rất dễ tính, đây cũng là lí do Văn Sơ Bạch có thể sống cùng gia đình. Trong vòng bạn bè này, Văn Sơ Bạch gần như là người duy nhất có cha mẹ yêu thương và có một gia đình hạnh phúc. Những gia đình khác đằng sau cánh cửa nhà, đều có một khoản nợ khó đòi của riêng họ. Tình yêu giữa hai người cũng thể hiện trên bàn ăn tối, khi bát canh đầu tiên được dọn lên, mẹ Văn nhất định sẽ đưa cho ba Văn trước. Chén thứ hai sẽ đưa cho Yến Tư Thời. Yến Tư Thời uống một ngụm, khen ngợi một cách chân thành. Mẹ Văn cười ngoác miệng đến tận mang tai: “Vẫn là Tiểu Yến chu đáo.” Văn Sơ Bạch: “Ồ, như này không phải nói con không chu đáo sao?”
“Con chu đáo? Con chỉ biết mỗi năm đều tặng Hermes cho mẹ, lần nào cũng chỉ thay đổi mỗi màu sắc và kiểu dáng, không có gì mới mẻ cả.” Mẹ Văn khoe với ba Văn: “Anh đoán xem hôm nay Tiểu Yến tặng em cái gì? Ghim cài áo bằng phỉ thúy, màu xanh ngọc mướt mắt, thiết kế giống như nước, thật sự rất đẹp. Em đang lo lắng mấy hôm nữa đi dự tiệc, mà bộ đồ vẫn thiếu điểm nhấn.”
Yến Tư Thời nói: “Dì thích là được rồi ạ.”
“Thích chứ. Tại sao lại không thích.” Mẹ Văn cười tủm tỉm: “Khó trách Tiểu Yến từ nhỏ đã được các bạn gái yêu thích, chỉ riêng việc để tâm đến việc tặng quà, ai có thể so bì được….Tiểu Yến này, hiện tại con có bạn gái không?” Yến Tư Thời chưa kịp phản ứng với việc đột nhiên thay đổi chủ đề: “Con chưa có, thưa dì.” Văn Sơ Bạch xen vào: “Mẹ, đừng nghĩ đến việc tự ra chủ trương giới thiệu đối tượng nữa, mẹ cũng biết tính tình của Yến Tư Thời mà.” Mẹ Văn trừng mắt nhìn: “Mẹ giống như kiểu người sẽ xen vào việc người khác sao? Mẹ không thèm để ý đến con, con nhìn xem cả ngày chỉ biết lông bông, cũng không biết lo xa gì cả, ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, cô gái mình thích cũng không dám theo đuổi. Ba con khi còn bằng tuổi thì đã có con rồi….” “.....” Văn Sơ Bạch bị chọc trúng nỗi đau, không nói nên lời. Anh ta nhìn sang Yến Tư Thời, muốn xin anh giúp chuyển chủ đề, ai ngờ Yến Tư Thời chỉ chăm chú vào ăn canh, không buồn lên tiếng. Cơm nước xong xuôi, Yến Tư Thời cùng mẹ Văn ngồi uống trà nói chuyện phiếm, còn cùng cả ba Văn chơi vài ván cờ tướng. Đã đến chín giờ rưỡi, Yến Tư Thời xin phép trở về. Mẹ Văn đưa Yến Tư Thời ra đến tận cổng. Bà tươi cười nói: “Dì cũng chỉ nghe được mọi chuyện của con từ Văn Sơ Bạch, hôm nay chính mắt nhìn thấy, cũng yên tâm rồi. Về sau rảnh rỗi hãy thường xuyên tới ăn cơm, cứ gọi điện thoại trước cho dì là được.”
Yến Tư Thời gật đầu: “Cảm ơn vì bữa cơm hôm nay của dì.”
“Đừng khách sáo. Con cũng giống như Sơ Bạch, đều là những đứa trẻ mà dì chăm sóc từ nhỏ tới lớn, chỉ tiếc rằng….” mẹ Văn vỗ vỗ cánh tay của anh, nuốt xuống những lời còn lại, chỉ cười nói: “Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống đầy đủ, dì nhìn sức ăn của con mà thấy buồn lòng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play