“Xong rồi.”
Trước khi Hạ Ly sắp
không thở được nữa, Yến Tư Thời cuối cùng đã lùi lại phía sau.
Hạ Ly nhỏ giọng
nói “Cảm ơn”, cánh tay cầm chiếc túi hạ xuống, rồi giơ tay vén nắm tóc bên phải
ra sau tai, tránh cho bi kịch lại lặp lại.
Yến Tư Thời hỏi:
“Cậu muốn ăn gì?”
Hạ Ly cười: “Cậu hỏi tôi sao? Tôi còn tưởng cậu mới là người muốn ăn.”
“Cậu đã ăn tối rồi sao?”
“Tôi chưa.”
“Vậy thì tìm chỗ
nào ngồi ăn.”
Nói xong, Yến Tư Thời rút di động ra, gọi cho Văn Sơ Bạch, hỏi anh ta xem xung
quanh đây có quán ăn nào ngon không.
Anh đã lâu rồi
không ở Bắc Thành, đối với những cửa hàng mới thay đổi từng ngày anh hoàn toàn
không biết.
Văn Sơ Bạch thế
mà lại là chuyên gia về mảng ăn uống và vui chơi giải trí, anh ta có khẩu vị tốt,
lại còn rất kén chọn, gợi ý của anh ta sẽ không bao giờ sai.
Văn Sơ Bạch gợi ý
tên của bốn năm nhà hàng, Yến Tư Thời ghi nhớ rõ, sau khi cúp điện thoại thì hỏi
ý kiến của Hạ Ly.
“Chỗ nào cũng được.”
Yến Tư Thời bấm
vào ứng dụng bản đồ trên điện thoại di động, nhập dữ liệu của mấy nhà hàng kia
để xem khoảng cách xa gần, sau đó chọn một nơi gần nhất, có thể đi bộ được.
Anh dùng hai ngón
tay phóng to bản đồ, nhìn lướt qua một lượt, ghi nhớ lộ trình, sau đó khóa điện
thoại, đút vào túi áo khoác rồi nói: “Đi thôi.”
Hạ Ly phát hiện ra rằng Yến Tư Thời đưa ra quyết định rất nhanh chóng, dường
như anh có một quy trình ra quyết định của riêng mình, hiếm khi cảm thấy bối rối
vì những chuyện vặt vãnh.
Anh đưa ra quyết
định nhanh chóng, có khả năng thực thi mạnh mẽ, hành động dứt khoát, không chần
chừ.
Có lẽ đây chính
là lý do mà anh trở thành học bá.
Quán ăn nằm trong
một con hẻm nhỏ từ phố đi bộ sáng đèn rẽ vào, không dễ tìm lắm, hơi vắng vẻ.
Đến lúc đi vào
nhìn thực đơn thì cô mới biết toàn là món ăn cay Tứ Xuyên.
Hạ Ly tùy ý lật
giở xem, gà cay, phổi phu thê thái lát, thịt bò hầm….cô nhìn thoáng qua tất cả
đều là món cay nồng đến rát lưỡi.
“Cậu có muốn đổi
quán khác không?” Hạ Ly nói: "Đồ ăn ở đây hình như khá cay….”
“Cậu không thể ăn cay sao?”
“Tôi không sao,
nhưng còn cậu thì….” Hạ Ly bỗng im lặng.
Yến Tư Thời ngước
mắt nhìn cô.
Hạ Ly ậm ừ:
“.....Đồng nghiệp của tôi ở Bắc Thành hầu hết không giỏi ăn cay lắm, nhất là mấy
món ăn của Tứ Xuyên.”
Cô đang cố gắng
giải thích.
Yến Tư Thời nhìn
cô, bỗng nhiên nhớ lại một sự cố.
Không rõ là hồi
năm hai phổ thông hay năm hai cơ sở.
Anh chỉ nhớ khi ấy
có Vương Sâm, có Hạ Ly, một bạn cùng lớp Hạ Ly, cùng với một cậu bạn bên ban
khoa học tự nhiên. Hình như cậu bạn đó ở khoa vật lý, họ Nhiếp….Anh cố gắng nhớ
lại, nhưng vẫn không nhớ ra được tên người đó.
Mấy người cùng rủ
nhau đi đến một quán ăn nhỏ đối diện trường học.
Người Sở Thành có
thể ăn cay, mấy món của quán này anh không ăn được.
Khi đó, Hạ Ly
đúng lúc đang đứng dậy lấy nước lạnh cho mọi người, bèn gọi thêm một đĩa rau
xanh không cho ớt.
Số lần anh ăn với
cô rất ít, việc có ăn được cay hay không hình như cũng chỉ có nhắc đến một lần
lúc đó.
Chẳng lẽ…..
Yến Tư Thời không
biết có phải bản thân đang nghĩ sâu xa quá hay không.
Ít nhất, lúc đó
anh không phát hiện ra Hạ Ly đối với anh có chút ý đồ nào cả.
Anh chỉ cảm thấy
nếu tự suy diễn thêm sẽ thành ra tự cho bản thân mình là đúng.
Mà việc tự cho
mình là đúng lại là thói hư tật xấu mà đàn ông con trai hay mắc phải.
Yến Tư Thời nói:
“Không cần đâu. Cậu muốn gọi gì thì gọi.”
Hạ Ly cũng không
từ chối nữa.
Cô lật giở thực
đơn, sau khi xem xét kỹ, cuối cùng chọn thịt bò ánh đèn kho trần bì, gà xào thập
cẩm, thịt lợn kho với nhân đậu đỏ kèm thêm một đĩa rau.
Tất cả đều là món
không cay, trừ đĩa thịt đầu tiên.
Sau khi nhân viên
phục vụ bàn cầm thực đơn lên, bầu không khí rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.
Hạ Ly chống cằm,
liếc nhìn Yến Tư Thời ngồi ở phía đối diện, rồi lại quay đi chỗ khác.
Cô không biết nên
nói chuyện gì.
Trong lúc cô đang
suy nghĩ, Yến Tư Thời mở lời: “Cậu có liên lạc với các bạn lớp hai mươi không?”
“Tôi có thêm bạn
WeChat với Đào Thi Duyệt, Vương Sâm, còn có cậu bạn trước kia cùng lớp sau này
chuyển sang lớp quốc tế. Nhưng tôi chỉ liên lạc nhiều với Đào Thi Duyệt thôi,
khi cô ấy trở về nước vào kỳ nghỉ, tôi có cùng cô ấy đi ăn. Còn sau khi thêm bạn
với Vương Sâm thì chưa từng nói chuyện gì…Cậu ấy vẫn còn ở Mỹ chứ?”
Tình bạn thời
niên thiếu quá đỗi trong sáng, cũng quá dễ dàng tan biến, sau khi tốt nghiệp mỗi
người đều có quỹ đạo của riêng mình, rất dễ dàng trở thành người xa lạ chỉ còn
lại trong kí ức.
Yến Tư Thời nói:
“Tôi có gặp cậu ấy lúc ở Mỹ.”
Hạ Ly ngẩng đầu
lên nhìn anh: “Khi đó cậu ấy….Cậu ấy rất lo lắng cho cậu, không có tin tức gì về
cậu, cũng không gọi được cho nhà cậu. Cậu ấy nói điện thoại di động của cậu lúc
nào cũng trong tình trạng không liên lạc được.”
Nét mặt của Yến
Tư Thời trông còn bình thản hơn cả mặt nước: “Tôi bị mất điện thoại. Sau khi trở
về Bắc Thành, số điện thoại này không còn sử dụng được nữa.”
Hạ Ly luôn cảm thấy
có một dòng sông vừa sâu vừa u tối trước mắt, cô phải lội qua được nó, mới có
thể thực sự chạm đến nội tâm của Yến Tư Thời.
Cô hỏi câu này tất
nhiên không đơn giản chỉ là quan tâm việc tại sao lại tắt máy di động.
Di động mất rồi
chẳng lẽ không có cách nào khác để liên lạc sao?
Chỉ cần có lòng sẽ làm được.
Cốt lõi thực sự của
vấn đề này cứ như vậy mà bị Yến Tư Thời lảng tránh.
Hạ Ly không cảm
thấy thất vọng, cũng không kinh ngạc.
Có lẽ nói về vấn
đề này, dựa trên mối quan hệ của bọn họ, vẫn là quá phận.
Mà Yến Tư Thời
luôn luôn có ý thức mạnh mẽ về ranh giới giữa người với người.
Cô gọi đến bốn
món và đều ăn không hết.
Hạ Ly không nghĩ
đến sức ăn của Yến Tư Thời lại kém đến như vậy, hình như anh chỉ ăn mỗi gà với
rau, còn thịt bò và thịt lợn thì hoàn toàn không động đũa.
Lúc Yến Tư Thời
đi thanh toán hóa đơn, Hạ Ly gọi người phục vụ đem đồ ăn thừa đóng gói vào hộp
mang về.
Một lúc sau, Yến
Tư Thời từ chỗ quầy thanh toán quay lại, mặc áo khoác đen vào rồi đưa tay về
phía cô.
Hạ Ly sững người
mấy giây, sau đó đưa anh chiếc túi đồ ăn.
Hai người cùng
nhau đi ra ngoài, Hạ Ly lấy điện thoại di động ra, vừa đi vừa lướt.
Cô đi chậm lại nửa
bước, không ngờ Yến Tư Thời lại đột ngột xoay người, thiếu chút nữa cô đã đụng
phải anh.
Yến Tư Thời cúi đầu
nhìn cô: “Cậu đang chuyển khoản cho tôi sao?”
“À….”
Hạ Ly di chuyển
ngón tay, phía dưới tay chính là nút bấm màu xanh lục có chữ “chuyển khoản”,
không hiển thị số tiền chuyển khoản.
Cô khá chắc rằng
Yến Tư Thời không nhìn thấy điện thoại di động của cô.
Làm sao mà anh lại
đoán ra được?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT