Địa điểm ăn là một
nhà hàng khác do Văn Sơ Bạch giới thiệu lần trước, phải xếp hàng chờ đến lượt
nên Yến Tư Thời đã gọi điện đặt chỗ trước rồi mới đi ra ngoài.
Xe vừa lăn bánh
thì nhà hàng gọi điện báo chỗ đặt trước chỉ giữ chỗ đến bảy giờ ba mươi phút,
hiện tại đã quá giờ, nên nhà hàng gọi điện hỏi xem liệu anh có đến hay không.
Yến Tư Thời giơ cổ
tay lên nhìn đồng hồ, kêu đối phương chờ tầm nửa tiếng nữa.
Có lẽ do nhà hàng
khá đắt đỏ, lượng người lại ít nên đồng ý.
Hạ Ly nghe thấy
có chút ngại ngùng.
Khi họ đến nhà
hàng, có người đến dẫn họ tới một khu riêng tư và yên tĩnh.
Hạ Ly chưa vội lật
mở thực đơn, cô cởi áo gió để trên ghế, đi vào nhà vệ sinh trước.
Khi cô quay lại
chỗ ngồi, Yến Tư Thời đang xem thực đơn ngẩng đầu lên nhìn, hôm nay cô mặc một
chiếc váy màu trắng kem với thiết kế đơn giản, cổ áo lật, để lộ xương quai xanh
rõ ràng. Màu trắng rất hợp với cô, giống như một nắm tuyết mịn trên cành thông.
Hạ Ly mở thực
đơn, hỏi Yến Tư Thời đã gọi món gì rồi, sau đó thêm một món chay và một món
tráng miệng.
Sau khi gọi món
xong, cô cầm thực đơn trên tay và đưa cho người phục vụ bàn.
Hạ Ly nâng chén
nhấp một ngụm trà, mải ngắm nhìn hơi nóng từ tách trà lượn lờ trước mắt, ánh mắt
vô thức bị đôi tay đang cầm thực đơn của anh hấp dẫn. Thật sự là một đôi tay rất
đẹp, ngón tay thon dài đều đặn, làn da trắng nõn nà, mu bàn tay nổi lên những
đường gân xanh ngọc, trên cổ tay còn đeo đồng hồ màu bạc, bổ sung cho nhau một
cách hoàn hảo.
Trong khi chờ đồ
ăn được bưng ra, Yến Tư Thời hỏi thăm về chuyến công tác của Hạ Ly.
Hạ Ly không nghĩ
rằng anh sẽ thấy hứng thú với việc này, cô giới thiệu công việc lần này là kết
nối với các bộ phận tiếp thị ở nước ngoài và chịu trách nhiệm về một số hoạt động
quảng bá hình ảnh thương hiệu, bao gồm cả việc lập kế hoạch và thực hiện. Hầu hết
phương án lần này đều do bộ phận ở nước ngoài phụ trách, bọn họ chủ yếu làm về
mảng hỗ trợ công việc hơn.
“Có một vài thị
trường được tập trung như châu Á, châu Phi, châu Mỹ, mà tôi phụ trách kết nối với
bên Mỹ và Canada, cho nên sẽ thường bay đến đó để công tác, ít nhất ba lần
trong một năm.”
Hạ Ly liếc nhìn Yến Tư Thời, cô thấy anh đang cầm tách trà, chăm chú lắng nghe
cô thật cẩn thận, lúc này cô mới tiếp tục nói: “New York, Washington ở phía
đông, Seattle, San Francisco ở phía tây…” Cô cụp mắt xuống, nhấp một ngụm trà:
“Và Los Angeles. Tôi đều đã đi qua.”
Yến Tư Thời ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu đã đến Boston chưa?”
“Chưa.”
Boston rất gần
New York, đi xe buýt mất tầm bốn tiếng, còn đi máy bay thì một tiếng.
Cô đã bay đến New
York rất nhiều lần, nhưng thật trớ trêu, cô chưa bao giờ đi đến Boston.
Yến Tư Thời đột
nhiên không nói gì.
Hạ Ly liếc nhìn
anh, lúc anh im lặng, cô giống như đang nhìn núi xuyên qua sương mù.
Chỉ có một điểm
khác biệt là trước đây, cô luôn muốn thăm dò bộ mặt thật đằng sau gương mặt lạnh
lùng kia, nhưng bây giờ cô dường như không còn bị ám ảnh về việc đó như vậy nữa.
Trong khi cô đang
cúi đầu tiếp tục uống trà, Yến Tư Thời lại hỏi chuyên ngành đại học của cô là
gì.
Cô trả lời theo bản
năng, giọng nhỏ nhẹ: “Tiếng Anh….”
Rồi cô nhận ra rằng,
đây chỉ là hỏi về chuyên ngành thôi, có thể tiết lộ được bí mật gì.
Khi đó, cô dành nửa
năm để nghe sách gốc tiếng Anh, khi đăng ký chuyên ngành, cô vẫn phân vân giữa
việc nên chọn tiếng Anh hay lịch sử..
Trong đó mới cất
giấu bí mật của cô.
Hạ Ly tiếp lời
thuận theo chủ đề này: “Cậu học chuyên ngành về máy tính đúng không? Tôi nhớ rõ
thời trung học cậu rất có hứng thú với mấy việc lập trình.”
“Ừ.” Yến Tư Thời
kể cho cô nghe, sau khi học xong đại học ở MIT, anh tiếp tục học lên cao hơn, lấy
bằng CSEMS, hay còn gọi là thạc sĩ khoa học và kỹ thuật (Master of Sputational
SdEngineering).
Hạ Ly hơi ngạc
nhiên khi Yến Tư Thời không tiếp tục học lên tiến sĩ. Theo như cô được biết,
Vương Sâm vẫn đang theo học lấy bằng tiến sĩ.
Một lát sau, người
phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn ra bàn.
Hạ Ly lại nói về
chuyện mua sách giúp anh: “Hiệu sách cậu gửi tôi đã hết hàng rồi, nên tôi đi
tìm hiệu sách khác để mua cho cậu.”
Yến Tư Thời nghe vậy hơi ngạc nhiên, giơ tay lên ấn nhẹ vào trán: “.....Xin lỗi.”
Vì anh tự nhiên muốn mua đồ, nên đã cố gắng tìm một hiệu sách gần chỗ cô ở nhất,
không nghĩ rằng đến cuối cùng vẫn gây thêm phiền phức cho cô.
Hạ Ly lắc đầu, cười
nói: “Không sao đâu, hiệu sách đó thực ra cũng khá gần.”
Hai người vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện, mặc dù chủ đề nói chuyện không quá
thâm sâu, nhưng Hạ Ly cảm thấy bầu không khí giữa hai người đã thoải mái và nhẹ
nhàng hơn rất nhiều so với hai lần trước đó.
Trong số những
món họ gọi, có một chai rượu bưởi do Yến Tư Thời gọi, nghe nói là đặc sản của
nhà hàng này.
Bởi vì Yến Tư Thời
phải lái xe, nên anh chỉ uống nước chanh đá, còn chai rượu thì một mình Hạ Ly uống.
Rượu bưởi đã được
ướp lạnh, có vị ngọt dịu, giống như một trái bưởi mới vắt.
Uống vào tựa như
mùa hè đang đến sớm.
Cả hai đang ăn được
một nửa, thì Yến Tư Thời nhận được một cuộc gọi.
Anh liếc nhìn số
máy đang gọi, đứng dậy nói: “Cậu ăn trước đi, tôi đi nghe điện thoại đã.”
Khoảng mười phút
sau, Yến Tư Thời quay lại.
Anh ngồi xuống
nói “xin lỗi”, giải thích là phải nghe điện thoại ở chỗ làm, đầu dây bên kia là
một vị đồng nghiệp đang tăng ca, muốn hỏi anh về một số tài liệu tham khảo cơ sở
tham số.
Hạ Ly lắc đầu:
“Không sao.”
Yến Tư Thời nhìn
chằm chằm cô, mơ hồ cảm thấy hai gò má của cô so với trước hơi đỏ.
Ánh mắt anh chuyển
từ ly rượu thủy tinh trong tay cô sang chai rượu thủy tinh mờ bên cạnh cô.
Anh vươn tay ra cầm
lấy bình rượu, thấy dung lượng là 300ml nhưng đã vơi đi một nửa.
Yến Tư Thời nhìn
cô hỏi: “Tửu lượng của cậu thế nào?”
“Khoảng hai chai bia nhỏ. Sao thế?”
Yến Tư Thời không
biết có nên nói với cô không: “....Rượu này tận 30 độ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT