Tiêu Tồn Ngọc hy vọng thứ đối phương nói không quá hiếm lạ, nếu không sợ rằng quẻ này của nàng sẽ công cốc.

“Tên là hồng ly phách, có thể giải độc, kéo dài tính mạng, nghe nói thứ này chỉ có lão tiền bối Tử Tiêu, thần y đáy vực, mới có thể trồng được. Nhiều năm qua, ở bên ngoài cũng chỉ có hai ba quả hồng ly phách, vô cùng khó cầu. Nếu không tính ra được tung tích của lão tiền bối Tử Tiêu thì thật sự sợ rằng...”

“Không có sợ rằng!” Tiêu Tồn Ngọc lập tức giơ ta:, “Đừng sợ, đừng sợ! Có thể tính!”

“???” Doanh Hoài Kỵ bị dáng vẻ nôn nóng của nàng dọa cho ngây người.

“Ta thật sự có thể tính ra, ngươi đừng gấp gáp.” Tiêu Tồn Ngọc cười một tiếng.

“Thất lang bình tĩnh một chút, sức khỏe ta không tốt, nếu bị dọa ngất thì phải làm phiền ngươi một hồi đấy.” Doanh Hoài Kỵ còn có thể đùa với nàng.

Tiêu Tồn Ngọc cười khan một tiếng.

Sau đó làm bộ tung đồng xu, ra vẻ cao siêu bấm đốt ngón tay, lại hỏi thêm đủ thứ chuyện.

Qua khoảng một khắc đồng hồ, nàng mới hắng giọng, nói: “Thứ này... có ngay tại kinh thành!”

Doanh Hoài Kỵ thực sự không tin lắm, mỉm cười nhìn nàng.

“Ta đoán mệnh rất chuẩn.” Tiêu Tồn Ngọc ngồi thẳng lưng hơn, “Trong vòng năm ngày nữa, hồng ly phách sẽ xuất hiện tại hiệu cầm đồ lớn nhất kinh thành. Điện hạ chỉ cần phái người đến trông coi là được.”

Còn về giá cả, Tiêu Tồn Ngọc không cần lo lắng thay cho Thái tử.

Cho dù Thái tử điện hạ không được sủng ái thì người có thân phận này không thể nào nghèo được.

“Hiệu cầm đồ lớn nhất kinh thành là Liên Hoa Trai. Được, vậy ta nghe theo Thất lang một lần thử xem sao. Đây là tiền xem quẻ, nếu thật sự tìm được thứ này sẽ hậu tạ thêm.” Doanh Hoài Kỵ lấy ra một thỏi vàng.

Tiêu Tồn Ngọc đã rất lâu không thấy thứ lấp lánh này rồi, vội vàng nhận lấy.

“Ngươi yên tâm, nếu quẻ này của ta mà không đúng thì ta sẽ trả lại tiền xem quẻ cho ngươi. Nhưng ta yêu tiền như vậy, chắc chắn sẽ không để điện hạ có cơ hội này đâu.” Tiêu Tồn Ngọc vui mừng bỏ thỏi vàng vào túi.

Hồng ly phách...

Nhất định sẽ có bán.

Cho dù không có thì trong vòng năm ngày nữa, nàng cũng sẽ đưa đến để Liên Hoa Trai báo tin.

Thứ này đúng là một loại rất trân quý, nhưng cũng không phải vô cùng khó trồng, vấn đề là lão già Tử Tiêu kia cực kỳ âm hiểm, biết vật này rất quý hiếm nên đã giấu kín chỗ trồng trọt.

Trước đây nàng cũng từng tính mệnh cho lão già Tử Tiêu nhiều lần nên cũng lừa được ít hạt giống.

Nàng vừa nhìn thấy hạt giống kia đã biết thứ đồ này cực âm, tự mình nghiên cứu một chút.

Âm khí trong Hồng ly phách rất nặng, nói là giải độc, kéo dài mạng sống, thật ra chính là lấy độc trị độc, núi hồn trong APP địa phủ của nàng do nàng quản lý, đương nhiên có thể trồng trọt vài thứ bên trong.

Nhưng những thứ được trồng trong đó gần như không thể lấy ra dùng, bởi vì âm khí quá nặng, sẽ làm tổn hại đến tuổi thọ và vận số của con người.

Khoan nói tới thực vật trồng trong núi hồn không thể dùng, dù là đồ vật chỉ đặt trong đó mấy ngày cũng nhiễm rất nhiều sát khí.

Nếu nàng dám dùng thì không sống quá một ngày.

Nhưng hồng ly phách vốn là thứ cực âm, ngược lại sẽ không bị ảnh hưởng.

Thiên tài địa bảo sao có thể giống vật bình thường được?

Cho nên thứ nàng trồng bên trong đó bây giờ...

Cũng đã lớn rồi chứ nhỉ?

Nàng không nhớ rõ lắm, cũng đã nhiều năm rồi, nàng nhờ âm hồn giúp nàng trông coi.

Bên này Tiêu Tồn Ngọc trò chuyện vui vẻ với Thái tử, Chu Cảnh Mậu bên kia lại rơi vào trạng thái đấu tranh tâm lý, hận không thể xuống xe xông đến lôi Tiêu Tồn Ngọc đi, nhưng hắn ta càng muốn nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì hơn...

Khó khăn lắm mưa mới tạnh, hết thảy xung quanh cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này bọn họ mới tiếp tục lên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play