Chu Cảnh Mậu suy nghĩ một chút, lựa chọn ghi sổ.

Dựa trên sự hiểu biết hiện tại của hắn ta về bản thân và Tiêu Tồn Ngọc, bạc này... còn có thể tiếp tục nợ, ghi sổ đơn giản một chút.

"Vậy ta... đi bái kiến Thái tử điện hạ..." Chu Cảnh Mậu trở về xe ngựa trước thay một bộ y phục sạch sẽ, lúc này mới cùng Tiêu Tồn Ngọc che ô đi vào.

Hắn ta đi nhanh hơn Tiêu Tồn Ngọc, đến trước xe Thái tử, quỳ xuống, hành lễ: "Hài tử Vũ Ung Hầu Chu Cảnh Mậu bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"..." Tiêu Tồn Ngọc sững sờ.

"Đứng lên đi." Giọng nói của Thái tử có chút ít dịu dàng.

" Đa tạ Thái tử điện hạ!" Chu Cảnh Mậu vô cùng kích động, thậm chí còn có chút đắc ý, sau khi đứng dậy liền len lén liếc mắt nhìn Thái tử điện hạ, sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, Chu Cảnh Mậu hơi đỏ mặt, kích động: "Đa tạ điện hạ đã cứu tính mạng tiểu nhân!"

"Tiện tay mà thôi." Doanh Hoài Kỵ nói ít đi rất nhiều.

Thậm chí chưa nói được hai câu, lại che miệng, ho khan.

Nhìn hắn yếu ớt như vậy, Chu Cảnh Mậu không khỏi sốt ruột: "Hôm nay mưa to gió lớn ảnh hưởng đến sức khỏe của điện hạ sao? Đều do tiểu nhân quấy rầy điện hạ dưỡng thương, tiểu nhân liền lui ra ngay, ngày khác sau khi trời sáng, ta lại thỉnh phụ thân tới bái kiến."

"Chuyện nhỏ như vậy, ngươi không cần làm phiền tới lệnh tôn." Doanh Hoài Kỵ thuận miệng nói: " Ngươi đi đi, Thất công tử ở lại nói chuyện."

"Thất…" Chu Cảnh Mậu có chút nghi hoặc, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Tồn Ngọc lên xe ngựa của Thái tử.

"Trời sẽ không mưa lâu lắm đâu. Ngươi trở lại xe ngựa trước đi. Thái tử điện hạ cũng muốn vào Nam Đài quan, vậy không bằng tiện đường, ta ngồi xe của ai cũng giống nhau." Tiêu Tồn Ngọc hướng về phía Chủ Cảnh Mậu vẫy tay.

Khuôn mặt Chu Cảnh Mậu ngây dại.

Cho nên…

Thái tử điện hạ cũng bị Tiêu Tồn Ngọc lừa?

Thất công tử? Tiêu Tồn Ngọc sao lại là Thất công tử?

Chu Cảnh Mậu đầy nghi ngờ.

Hắn ta còn chưa nói với Thái tử được hai câu, Tiêu Tồn Ngọc đã lên xe rồi?!

Nhưng hắn ta cũng không tiện hỏi nhiều trước mặt Thái tử, chỉ có thể cáo từ.

Xe ngựa của Thái tử rộng rãi hơn, chỉ là có thêm mùi thuốc, làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái lắm.

"Muốn mở cửa sổ không?" Doanh Hoài Kỵ rất biết quan sát lòng người, nhìn động tác nhỏ của Tiêu Tồn Ngọc, liền nhận ra nàng đang suy nghĩ gì.

"Không cần đâu, ta quen rồi." Tiêu Tồn Ngọc xoa xoa tay, sau đó lấy ra đồ nghề thầy bói của mình, đặt lên bàn, nghiêm túc nói: "Ngài muốn tìm vật gì? Ngài có thể mô tả tỉ mỉ hơn một chút về vật này không?"

"Một loại trái cây, cũng là một loại thuốc, chỉ là loại thuốc này, thiên hạ chỉ có một người có, cho nên… cũng có thể nói là tìm người." Doanh Hoài Kỵ chậm rãi mở miệng: "Thiên hạ đệ nhất thần y, lão tiền bối Tử Tiêu."

Tiêu Tồn Ngọc vừa nghe, động tác trong tay hơi ngừng lại một chút. ( truyện trên app T Y T )

Lão già thối Tử Tiêu à...

"Nghe qua nghe qua rồi, nghe nói lão già này rất giỏi chữa bệnh, chỉ cần còn hơi thở, sẽ không chết được." Tiêu Tồn Ngọc nhìn đống đề nghề của mình, có chút xấu hổ.

Người này, nàng đâu chỉ là mới nghe qua?

Quả thực là quen đến mức không thể quen hơn nữa.

Ra ngoài… nhất định phải kết giao bằng hữu, hảo bằng hữu càng không thể thiếu!

Cho nên khi tình cờ gặp được lão già Tử Tiêu, nàng mặt dày mày dạn cùng đối phương kết giao duyên phận thân thiết, sau khi đã lừa gạt được rất nhiều thứ tốt, thấy đối phương có vẻ muốn dựa dẫm vào mình, nàng thu dọn đồ chạy trốn không hề do dự.

Khi đó, lão già Tử Tiêu muốn thu nhận nàng làm môn hạ đệ tử.

Đệ tử của thần y cũng không dễ làm, quá vất vả, nàng không cần.

Tình cảm này rất sâu đậm, nhưng mà... lúc chạy trốn đã coi như là đắc tội với người khác.

"Người này, ngài vẫn nên là đừng tìm đi, muốn tìm cũng tìm không được, cho dù hiện tại ta và ngài tính toán rõ ràng, nhưng sau đó ông ta lại đổi nơi khác, thật phí công sức, về phần trái cây kia... Tên gọi là gì nhỉ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play