Sau khi đến Nam Đài Quan, Tiêu Tồn Ngọc xuống xe ngựa.
Nàng vỗ vỗ Tam Xích Kiếm, thả âm hồn bà lão trong APP nhà trọ ra, để bà ba quỳ chín lạy cúng bái thần linh trên núi.
Nam Đài Quan linh thiêng, tà ma khó vào, nhưng âm hồn bà lão có Tam Xích Kiếm của nàng che chở, chỉ cần bà không cách kiếm của nàng quá xa thì có thể đảm bảo bình an.
Bà lão cực kỳ thành kính.
Dù đã trở thành âm hồn nhưng vẫn có thể nhìn ra bà là một người mẹ tốt.
“Ngươi cũng đi chậm quá rồi đấy...” Chu Cảnh Mậu lẩm bẩm.
Hắn ta đương nhiên muốn lớn tiếng ồn ào nhưng Thái tử điện hạ vậy mà cũng bước từng bước đi theo bên cạnh, cũng không chê phiền, khiến hắn ta không dám lỗ mãng.
“Các ngươi có thể đi nhanh hơn à? Đây là lần đầu tiên ta tới đây, đương nhiên muốn thành kính một chút.” Tiêu Tồn Ngọc tiếp tục tìm lý do cho mình.
Quỳ lạy... thì không thể nào.
Quá mệt mỏi.
Nhưng nàng phải giúp âm hồn hoàn thành nguyện vọng để có “công trạng”, đây là đạo đức nghề nghiệp.
“Không sao, vừa hay có thể ngắm phong cảnh nơi đây một chút.” Doanh Hoài Kỵ cực kỳ dễ nói chuyện.
Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại thiên vị Thất lang của Tiêu gia này đến vậy, có lẽ là do nàng còn nhỏ, trông rất ngây thơ, hoặc nàng không kiêng nể gì, không giống những người khác trong thiên hạ này, lúc nhìn hắn luôn có đủ loại cảm xúc.
Hành vi cử chỉ của nàng đúng là có phần ngang ngược, phách lối, nhưng lại khiến người khác cảm thấy nàng ung dung tự tại. ( truyện trên app tyt )
“Đúng vậy, phong cảnh... rất đẹp.” Chu Cảnh Mậu ở đằng sau lúng túng hùa theo.
“Cảnh Mậu huynh, ngươi cũng nên ba quỳ chín lạy đi, như vậy mới có lòng thành.” Tiêu Tồn Ngọc đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay sang nói với Chu Cảnh Mậu.
Nàng nói vậy không phải để hành hạ huynh đệ mà là thật lòng nghĩ cho hắn ta. Gần đây hắn ta gặp nhiều tai họa, bản thân cũng rất xui xẻo, đến đây cúng bái thần linh vốn là việc tốt cho hắn ta, nếu thành tâm một chút, tác dụng càng phát huy nhiều hơn.
“...” Chu Cảnh Mậu tức giận đến mức đau gan.
Cũng chỉ có hắn ta tính tình tốt mới có thể nhẫn nhịn tên tiểu bạch kiểm này!
Nếu là Hàng Canh Viễn không biết xấu hổ kia thì tiểu bạch kiểm đã sớm bị róc xương lóc thịt rồi!
“Quỳ thì quỳ...” Chu Cảnh Mậu nhìn Thái tử một cái, thành thành thật thật cúi người.
Hồi nhỏ hắn ta từng nghe mẹ kể chuyện về Thái tử điện hạ...
Mẹ nói, điện hạ khi còn bé rất thông minh, bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đều cực kỳ yêu thương hắn, nhưng chính hắn cũng chưa từng vì vậy mà kiêu ngạo, những đại thần từng dạy học cho Thái tử đều cảm thấy sau khi lớn lên, Thái tử chắc chắn sẽ trở thành một minh quân.
Thái tử khi đó vẫn còn nhỏ, chỉ mới 3 tuổi đã được tất cả mọi người khen ngợi như vậy, chứng tỏ Thái tử thật sự rất tốt.
Đáng tiếc lại bị đưa đi làm con tin.
Mẹ hắn ta nói, ngày Thái tử rời kinh, cơ thể nhỏ bé hướng về phía đế hậu dập đầu bái biệt, sau đó kiên định bước đi, không hề có nửa lời oán thán.
Hắn lúc đó vẫn là một đứa bé, lại có thể không khóc không nháo làm những chuyện này, thực sự là hiếm thấy.
Huống chi, nhiều năm như vậy ở nước Xương phải chịu bao khuất nhục, thậm chí ngay ngày đầu tiên hồi kinh đã tự xin phế vị, không có lấy một chữ oán hận.
Cũng chính bởi vì vậy mà thần tử và người trong thiên hạ đều kiên quyết bảo vệ địa vị của hắn.
Chu Cảnh Mậu hồi nhỏ thích nghe mẹ kể chuyện về Thái tử nhất, sau này mẹ không còn, cũng không có ai nói chuyện này với hắn ta. Bây giờ hắn ta có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật chính trong những câu chuyện trước đây mình nghe kể, tâm trạng sao có thể không kích động?
Ba quỳ chín lạy này cũng xem như chân thành.
Cũng may bậc thang của Nam Đài Quan không quá cao, không bao lâu, đoàn người đã tới nơi.
“Đưa ngân phiếu cho ta, ta muốn tự mình đi quyên tiền nhang đèn.” Tiêu Tồn Ngọc đưa tay về phía Chu Cảnh Mậu, vô cùng sảng khoái, mặt không hề đỏ.
“...” Khóe miệng Chu Cảnh Mậu co giật, khó chịu lấy tiền ra, “Ngươi, ngươi phải biết tiêu xài tiết kiệm một chút đi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT