Tiêu Tồn Ngọc nhìn kỹ vị thái tử này vài lần.
Không thể không nói, Thái tử điện hạ sinh ra thật là đẹp mắt, dung mạo của hắn có khí chất mạnh mẽ và tự nhiên, nhưng vẻ ngoài xanh xao yếu ớt lại có thể che giấu rất tốt khí chất bá đạo này.
Nếu chỉ nhìn qua, ngược lại có vẻ vừa vô tội vừa nhu nhược.
"Dù có nói thế nào, ta vẫn phải đa tạ điện hạ đã ra tay cứu giúp, sau này nếu muốn đoán mệnh, ta sẽ ưu đãi cho người một chút." Tiêu Tồn Ngọc cười nói.
"Được." Doanh Hoài Kỵ vui vẻ đồng ý, thậm chí đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Thời tiết này thay đổi thất thường, ánh mặt trời còn chưa sáng đã thấy mây đen che khuất mặt trời, nói vậy chứ không lâu nữa sẽ trời quang mây đãng liền, không bằng ta và ngươi dừng lại một lát, bây giờ ngươi tính cho ta một quẻ xem nên làm như thế nào?"
"Được, không phải điện hạ muốn tìm vật đấy chứ? Danh sách và Diệp Tam đã chết, vật này... không tính được." Nàng chỉ có thể nói như thế.
Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, không đời nào.
Vừa rồi cho hắn một cơ hội mở miệng hỏi thăm, nếu hắn không cần, vậy coi như xong rồi!
“Không phải.” Doanh Hoài Kỵ cười cười, sắc mặt ảm đạm vài phần: "Đúng thật là ta muốn tìm vật, vật cứu mạng."
Tiêu Tồn Ngọc nhìn bộ dáng đáng thương sắp chết của hắn, gật đầu: "Vậy được rồi, nhưng mà ngươi chờ một chút, ta còn có một huynh đệ đang nôn mửa, ta đi hỏi thăm một chút, dặn dò hắn một tiếng, tránh làm hắn lo lắng."
"Huynh đệ có thể kết bạn với Thất lang quân, đương nhiên cũng là một người đặc biệt." Doanh Hoài Kỵ nói rất nhiều điều tốt, không keo kiệt chút nào.
"Rất đặc biệt, cũng rất giàu có." Ánh mắt Tiêu Tồn Ngọc sáng lên.
Nói xong, nàng cáo từ Thái tử trước rồi đi xem Chu Cảnh Mậu một chút.
Thiết Dực... trong người vẫn còn có thuốc chống say Tiêu Dao Hoàn, đó là loại thuốc cần thiết cho việc đi lại, nàng phải hỏi Chu Cảnh Mậu xem có muốn mua hay không. ( truyện trên app T Y T )
Chu Cảnh Mậu nôn đến mức đầu óc quay cuồng, nước mưa lẫn máu nhuộm đỏ mặt đất dưới chân khiến hắn ta đầu óc choáng váng, nhưng hắn ta lại muốn bái kiến Thái tử điện hạ, gấp gáp đến mức sắc mặt tái nhợt, rất đáng thương.
Vào thời điểm quan trọng, trước mặt có thêm một đôi tay trắng nõn, lòng bàn tay có hai viên đan dược màu xanh lục.
Viên đan dược có vị thanh mát, ngay lập tức khiến đầu óc hắn tỉnh táo một chút!!
Không chút do dự, hắn chộp lấy đan dược rồi nuốt xuống!
Đan dược vào miệng liền tan ra, đầu óc ngay lập tức tỉnh táo, ngay cả cảm giác cồn cào trong dạ dày cũng không còn.
Tốt!
Chu Cảnh Mậu vui mừng nghiêng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt cười híp mắt của Tiêu Tồn Ngọc.
Rõ ràng đối phương không nói gì, nhưng lúc này Chu Kính Mậu lại cảm giác mình và tiểu tử này đã đạt tới điểm tâm linh tương thông, đôi môi chua xót khẽ mấp máy, khó khăn nói: "Ta biết… Đan dược này rất đắt tiền… Bao nhiêu?"
"Cái này… đắt tiền." Tiêu Tồn Ngọc trông có vẻ nghiêm túc.
"... " Chỉ là hai viên đan dược thôi mà!
Có thể đắt đến bao nhiêu chứ?
Bây giờ hắn nhổ ra còn kịp nữa không?!
"Con số này! "Tiêu Tồn Ngọc giơ lên hai ngón tay.
"Hai, hai trăm lượng? " Trong lòng Chu Cảnh Mậu căng thẳng.
Không phải là hai ngàn lượng đấy chứ? Nếu là như vậy, hắn thật sự bị lỗ rồi, không bằng tiếp tục nôn còn hơn!
"Ngươi nói hai trăm lượng, vậy thì cái giá này đi, ta chịu chút thiệt thòi, ai bảo chúng ta là huynh đệ tốt chứ!"
Chu Cảnh Mậu cảm thấy mình nói hơi nhiều.
Cái gì hai trăm lượng, nhất định là hai mươi lượng! Hoặc là hai lượng bạc!
Trách hắn nhanh nhảu vạ miệng!
Một viên thuốc rách, chỉ là đan dược trị chứng nôn mửa, hai trăm lượng, làm sao có thể chứ!
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, hắn ta cũng không có mặt mũi phản bác, huống hồ hắn đường đường là tiểu thế tử của Hầu phủ, giá cả này cũng không phải không trả nổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT