Chu Cảnh Mậu cũng chưa từng nhìn thấy vị thái tử điện hạ này.
Hắn trở về từ nước Xương đã nhiều năm nhưng cứ luôn ru rú trong nhà, ngay cả những dịp hoàng đế cúng bái thiên địa hằng năm, hắn cũng lấy lí do sức khỏe không tốt mà tránh đi.
Vì vậy, những chuyện đại sự đều do các hoàng tử khác làm thay.
“Vận may của chúng ta… Ngươi có biết thái tử Hoài Kỵ không? Con rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, vậy mà hôm nay lại cứu chúng ta.” Chu Cảnh Mậu không nhịn được mà hướng về phía Tiêu Tồn Ngọc, khóc thút thít.”
“Có lẽ là hai người có mối lương duyên sâu sắc không lường trước được.” Tiêu Tồn Ngọc nói dối.
“Ngươi đừng có nói nhảm, thái tử điện hạ vì nước Phong của chúng ta mà chịu thiệt mười năm đấy, không thể đùa giỡn một cách tùy tiện được.” Chu Cảnh Mậu nói rất nghiêm túc.
Tiêu Tồn Ngọc khá ngạc nhiên.
Không ngờ tiểu tử ngu ngốc này lại có lương tâm như thế đấy?
“Ngươi nói đúng.” Tiêu Tồn Ngọc hùa theo trả lời.
Ngay sau đó, hai người xuống xe ngựa, cảnh tượng bên ngoài xuất hiện trong tầm mắt làm Chu Cảnh Mậu co rúm người lại.
Thật là đáng sợ quá đi mất!
Xác chết nằm đầy đất!
Lại liếc mắt nhìn, có mấy người phe mình bị thương nhưng chưa chết, hộ vệ Thiết Dực của Tiêu Tồn Ngọc càng dũng mãnh hơn, tinh thần chiến đấu vẫn rất mạnh mẽ.
Hắn ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thế này, muốn nhịn mà không được, nôn ra “ọe ọe”.
“Ta… Ta… Đợi lát nữa… Oẹ… Ta súc miệng trước đã rồi mới đi bái kiến… Điện hạ…” Vẻ mặt Chu Cảnh Mậu rất khổ sở.
“Ta đi trước đây.” Tiêu Tồn Ngọc nhanh nhẹn nhảy xuống dưới.
Nàng mặt không đổi sắc nhảy qua một thi thể, còn quay đầu lại nhìn: “Mang bọn họ đi chôn đi! Ra ngoài bán mạng thật không dễ dàng gì.”
Kiếp này số khổ rồi.
Hạ nhân của Chu Gia đã tược Chu Hầu gia dặn dò từ trước nên rất nghe lời Tiêu Tồn Ngọc.
Lập tức gật đầu đáp lời, bắt đầu xử lí thi thể.
Tiêu Tồn Ngọc cầm chiếc ô do hạ nhân đưa cho, từng bước một, tiến về phía xe ngựa ở phía sau.
Khi nàng đến nơi, rèm xe ngựa cũng đã được vén lên.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Doành Hoài Kỵ, hắn nhìn về phía nàng, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Hóa ra là thất lang quân, có bị hoảng sợ không?”
“Không có, đánh đánh giết giết rất đúng lúc.” Tiêu Tồn Ngọc cười, giọng nói cố tình tỏ ra bạc tình bạc nghĩa.
Doanh Hoài Kỵ khá kinh ngạc: “Ta nghĩ thiếu niên nhỏ tuổi như ngươi phải vô cùng sợ hãi và bất lực mới đúng chứ, không ngờ là ngươi mạnh mẽ hơn nhiều so với ta tưởng tượng.”
“Thái tử điện hạ, ngài không cần phải khách khí như vậy, ta biết ta là hổ, không có tim cũng không có phổi.” Tiêu Tồn Ngọc nhếch miệng cười: “Ngài đã sớm biết người trên xe ngựa là ta đúng không?”
Những lời vừa rồi không phải đã tiết lộ sự thật rồi sao?
Nếu không biết là nàng, tại sao lại cảm thấy nàng bất lực?
“Không sao.” Khuôn mặt Doanh Hoài Kỵ giãn ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngươi vì thi thể của Diệp Tam mà đi đến nha môn, trong bóng tối có lẽ sẽ có những người cảm thấy ngươi biết một số chuyện nên muốn xuống tay với ngươi. Ta đã sai người bảo vệ ngươi từ xa, không ngờ hôm nay thất lang quân lại đi tới vùng ngoại thành hẻo lánh này, ta không yên lòng nên muốn đi theo nhìn một chút.”
“Điện hạ rất rảnh rỗi nhỉ.” Tiêu Tồn Ngọc cũng không quá để ý.
Người này là người tốt.
“Phong cảnh ở ngoài thành rất hợp lòng người, có lợi cho việc bồi dưỡng sức khỏe.” Ngữ khí của Doanh Hoài Kỵ rất ung dung.
“Ngài muốn danh sách sao? Ta biết thứ mà Diệp Tam không yên lòng.” Tiêu Tồn Ngọc hỏi.
Vì mục đích tốt của người này, nàng…
Tối đa có thể nói cho họ biết một hai người ở đầu danh sách, hơi tiêu hao tuổi thọ một chút.
Không nỡ.
“Muốn biết, nhưng cũng không cần Thất lang quân nói mới biết được, từ nay về sau, lang quân cứ vui đùa dựa theo thói quen ngày trước, không lâu nữa thôi, những người đó sẽ phải bỏ cuộc.” Doanh Hoài Kỵ lại nói.
Dù sao Tiêu Tồn Ngọc cũng là người của Tiêu gia, nếu thất bại một hai lần, lần sau sẽ không dám ra tay trắng trợn như thế nữa.
Tiêu Tồn Ngọc gật đầu, nếu hắn đã nói như vậy thì nàng cũng không khách khí nữa.
Con người này, nhìn qua rất chân thành, thành khẩn, cũng… rất sạch sẽ.
Cảm giác sạch sẽ này giống như lớp băng tuyết phủ trên tầng mây đen, ẩn nấp kín đáo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT