Tiêu Tồn Ngọc cũng khá bối rối, nàng vừa vén tấm rèm bên cạnh lên nhìn thì một mũi tên đã bắn thẳng về phía gáy của nàng!

"Vù…"

Tiêu Tồn Ngọc vội vã kéo tóc của Chu Cảnh Mậu, ngửa người ra sau mới tránh được.

“Phập!” một tiếng, mũi tên cắm vào trong xe ngựa, phần đuôi của mũi tên còn khẽ rung rung hai lần.

Sắc mặt Chu Cảnh Mậu trắng bệch: “Đây thật sự là muốn giết người à? Sơn tặc không cướp sắc, hừm,... cũng không phải là cướp tiền sao?”

“Vậy thì chứng minh không phải sơn tặc mà là kẻ thù rồi.” Giọng nói của Tiêu Tồn Ngọc vẫn rất bình tĩnh.

Bên ngoài, Thiết Dực và hộ vệ của Chu gia đang đánh nhau với những người bịt mặt kia.

Để bảo vệ sự an toàn cho nhi tử nhà mình, Chu Hầu gia đều tuyển chọn những hộ vệ ưu tú nhất, có thể cầm cự trong một thời gian.

“Ta, ta có rất nhiều kẻ thù… Nhưng không có kẻ nào hận ta đến mức muốn ám sát ta đâu!...” Vẻ mặt Chu Cảnh Mậu rất thảm hại: “À, ta biết rồi, chắc chắn là tên tiểu nhân không biết xấu hổ Hàng Canh Viễn kia!”

“Hắn ta hà tất phải làm điều thừa thãi như vậy làm gì?” Tiêu Tồn Ngọc liếc nhìn hắn ta: “Dùng não một chút đi!”

Một mỹ nhân gối đầu trong cung cũng có thể khiến Chu Cảnh Mậu gặp xui xẻo, còn phải tự mình mời sát nhân à?

“Thế thì là ai?” Chu Cảnh Mậu rất tức giận.

Quá là thiếu đạo đức, trên ngọn núi này có rất nhiều thần linh, vậy mà dám làm càn dưới mí mắt của thần tiên như vậy, những người này không sợ bị báo ứng sao?

“Sao ta biết được?” Tiêu Tồn Ngọc cong môi, liếc nhìn bên ngoài, thuận tay cầm lên một nắm vỏ khô và cứng ngắc, bắn ra khỏi cửa sổ xe, trực tiếp đánh thẳng vào gáy một người đàn ông bịt mặt.

“Không phải, không phải vừa rồi ngươi đã ăn mứt rồi sao? Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn ăn nữa, ngươi là heo sao?” Chu Cảnh Mậu đã định thần lại, nhìn thấy đĩa trái cây càng ngày càng ít.

“Vậy thì ta phải làm gì bây giờ? Đi ra ngoài đánh cũng không thắng được mà?” Tiêu Tồn Ngọc thản nhiên nói.

“...” Dù vậy cũng không được ăn!

Tiêu Tồn Ngọc thừa dịp hắn ta không chú ý, lại bắn một cái nữa ra ngoài.

“Chúng ta có thể sẽ chết phải không?” Chu Cảnh Mậu ủ rũ nói.

“Không đâu, thông thường vào những lúc thế này đều sẽ có mỹ nhân đến cứu anh hùng, lúc đó ngươi nhớ là phải lấy thân báo đáp là được rồi.” Tiêu Tồn Ngọc quan sát Chu Cảnh Mậu một chút, trên người không hề có vận xui u ám, ngược lại còn rất sáng ngời rực rỡ, chứng tỏ sẽ không gặp nguy hiểm. ( truyện trên app tyt )

Ngay cả một đầu ngón tay cũng sẽ không bị thương.

Tiếng nói của Tiêu Tồn Ngọc vừa dứt, chiếc xe ngựa đuổi theo phía sau đã theo sát tới.

Một đám hộ vệ lao lên.

Chu Cảnh Mậu không dám ló đầu ra bên ngoài nhìn, chỉ biết là bên ngoài “đánh đánh giết giết” rất đáng sợ, không ngờ là chưa đến một phút đồng hồ đã không còn động tĩnh gì nữa.

“Đã, đã chết hết rồi sao? Có phải bọn họ đang bao vây chúng ta không?” Chu Cảnh Mậu rụt đầu lại.

“Ngươi tỉnh táo một chút đi! Dương huynh đệ à, vừa rồi ngươi không nghe thấy có người bên mình đến trợ giúp sao? Người chết là mấy người bịt mặt kia, ừm, không còn người nào sống sót đâu.” Tiêu Tồn Ngọc không còn nghe thấy tiếng hít thở của nhũng người này.

Trong khoảng thời gian này, có tiếng binh khí va chạm với nhau, tiếng có người ngã vào trong bùn, còn có…

Tiếng rên bi thảm “ặc ựa” lúc uống thuốc độc.

Loại chất độc này hẳn là rất mạnh, không bao lâu sau, những người đó đã đi chầu ông bà rồi.

“Chúng ta được cứu rồi sao?” Chu Cảnh Mậu nhìn nàng, thân thể mềm nhũn ra: “Mỹ, mỹ nhân cứu à?”

“Ngươi nghĩ như vậy thì cũng có thể lắm.” Tiêu Tồn Ngọc xấu xa nói.

“Chủ nhân bên trong xe vẫn bình an chứ? Chúng ta là hầu cận bên cạnh thái tử, hôm nay lên núi cúng bái thần linh theo lệnh của điện hạ, đúng lúc thấy chuyện này nên tuân lệnh đến đây tương trợ!” Chỉ giây lát sau, bên ngoài vang lên giọng nói khách khí của ân nhân cứu mạng.

“Cái gì, thái tử sao?” Chu Cảnh Mậu ngẩn người.

Người đó… Là vị thái tử không thường xuyên trước mặt mọi người, không có chút cảm giác tồn tại đấy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play