Tiêu Cảnh Vân rất hài lòng, nhìn đệ đệ của mình và Thiết Dực đứng chung một chỗ, khóe miệng không nhịn được để lộ nụ cười.

Đệ đệ này của hắn ta vừa trắng vừa non nớt, đi ra bên ngoài không biết bị bắt nạt bao nhiêu mà lúc này mới nghĩ sẽ tìm một hộ vệ hung dữ mạnh mẽ…

Về sau có Thiết Dực ở bên cạnh, hắn ta cũng yên lòng.

“Ta còn có công việc phải đi trước, ngươi đến cổng thành dọn quầy ra, một đồng cũng không được mang theo, chờ đến tối ta xem ngươi có thể kiếm được mấy đồng.” Tiêu Cảnh Vân không quên khinh bỉ đệ đệ.

Còn bắt Tiêu Tồn Ngọc phải móc ra toàn bộ những đồ vật trong người để kiểm tra.

Nhìn đống đồ đặt lộn xộn ở trước mắt, vùng xung quanh lông mày của Tiêu Cảnh Vân cũng vặn lại một chỗ: “Đây là những thứ gì?”

Tiêu Tồn Ngọc lẩm bẩm: “Những đồ vật ngài không biết, ta có thể giải thích rõ từng cái sao? Đây đều là đồ vật yêu thích của ta, ta nói nhiều hơn, nhỡ ngài cũng sinh lòng hiếu kỳ đoạt đi tất cả chúng nó thì làm sao bây giờ?”

“Thất đệ.” Giọng nói Tiêu Cảnh Vân uy hiếp.

Một vài chai lọ, cũng không biết đó là cái gì, chỉ có bút lông trơ trụi, còn có gậy như ý dài nhỏ là hắn ta có thể nhận ra.

Tiêu Tồn Ngọc nhìn hắn ta một cái, thở dài: “Cái đầu giả này là cao tăng xá lợi, cái này là nước cam lộ, cái này là máu chó đen, lọ này là chu sa…”

Càng nghe càng vô lý.

“Ngươi còn tin phật sao?” Tiêu Cảnh Vân vốn tưởng rằng thất đệ nhà mình không tin vào mấy thứ này.

“Đều tin, có thể sử dụng là được.” Tiêu Tồn Ngọc lại cẩn thận thu đồ vật về.

“Dĩ nhiên, học chính là dị thuật kỳ môn Đạo gia nhưng học thêm một chút không có chỗ xấu.”

“Ngươi còn biết là không có chỗ xấu? Đã như vậy vì sao không đọc thêm sách của thánh nhân? Lương phu tử đã nói đến cũng không thấy ngươi nghe vào nửa câu!” Tiêu Cảnh Vân lại nói đạo lý nữa rồi.

Tiêu Tồn Ngọc vừa nghe nói như thế thì hận không thể mọc cánh bay thẳng ra ngoài.

Ở nơi này ăn uống thuận lợi, mọi thứ đều tốt, nhưng chỉ có đại ca không ngừng cằn nhằn làm cho nàng không thể nhịn được nữa.

“Đại ca còn ồn ào hơn so với con chim của Bát ca, thay vì quan tâm ta, không bằng quan tâm tẩu tẩu tương lai của ta, ta xem thần sắc của ngài, trong vòng ba năm nữa không giống như có thể kết hôn.” Tiêu Tồn Ngọc nói sang chuyện khác.

Tướng mạo và thần sắc của đại ca không có gì thay đổi, hôn nhân càng bình thản.

Nhân duyên này là do trưởng bối hai nhà quyết định, nói như vậy chính hắn ta cũng không quá hiểu rõ nàng ta.

“Nói bậy, tháng mười năm nay sẽ kết thúc một năm để tang của nàng ta, mùa xuân năm sau thì có thể xuất giá, bản lĩnh xem tướng này của ngươi cũng không hơn cái chuyện mà dám ăn nói lung tung với phu tử, nếu như ngươi không sửa cái tật xấu này thì đến quỳ ở từ đường đi.” Tiêu Cảnh Vân lập tức răn dạy.

Thấy Tiêu Tồn Ngọc thu dọn xong, vừa dạy bảo vừa đưa Tiêu Tồn Ngọc ra khỏi cửa.

Tiện đường còn gọi thêm hai gia đinh đang đứng đấy để cho họ đi theo rất xa.

Nếu muốn phạt Thất đệ đi kiếm tiền, vậy thì phải theo dõi để tránh việc nàng nửa đường chạy về nhà lấy bạc bổ sung cho đủ!

Thật sự là do gia sản của Ngũ thúc quá nhiều, dẫn đến hài tử này không thể tiến bộ, nếu như xuất thân từ gia đình nghèo khổ thì dựa vào sự thông minh của Thất đệ đã nổi tiếng từ lâu rồi!

Tiêu Tồn Ngọc cũng không có so tài.

Nàng muốn tự mình kiếm bạc, nhưng phải có tài!

“Đại ca, ta nhìn thấy rồi, vị hôn thê của ngươi trong thời gian ngắn nhất định không vào được bên trong cửa, về sau ngươi không kết hôn được thì đừng có đến cầu xin ta.” Tiêu Tồn Ngọc đắc ý trừng mắt nhìn hắn ta một cái, già mồm.

Chỉ là lời này tạm thời không có cách nào kiểm chứng, nàng còn muốn bị đại ca ghét bỏ mà.

Ra khỏi Tiêu gia, Tiêu Cảnh Vân vướng vào công vụ, lập tức lên ngựa rời đi, Tiêu Tồn Ngọc lại lắc lư đi đến cổng thành gần đây.

Người đến người đi rất náo nhiệt.

Trên eo nàng có đeo một miếng ngọc bội và bảo kiếm, vừa nhìn đã biết là nhà giàu nhưng sau khi tìm được một vị trí thích hợp, trực tiếp ngồi lên đất, sau đó vỗ vỗ APP kêu mật thám âm hồn hiện lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play