Sau khi âm hồn của Diệp Tam xuất hiện, trông thấy vị trí của mình thì không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc.

Tiêu Tồn Ngọc ra cửa cũng không mang ô nên nhờ Thiết Dực đứng bên cạnh giúp mình một tay, để cho Diệp Tam núp ở bên trong.

"Sáng sớm chủ tử của ngươi mang ngươi trở về, đợi ta buôn bán lời được mấy đồng rồi sẽ vẽ một lá bùa cho ngươi để ngươi quay về xem thử, xác nhận thân phận, ngươi cũng có thể đến Hồn Sơn xếp hàng." Tiêu Tồn Ngọc như là đang lẩm bẩm một mình.

Thiết Dực nghe cũng không hiểu gì, nhưng vẫn cảm giác được là tiểu chủ tử không phải nói với hắn ta nên giả bộ như mình chưa từng nghe thấy gì.

Hắn ta quá cao to, sợ ở bên cạnh sẽ dọa người ta.

"Ngài... Ngay cả tiền để vẽ bùa cũng không có sao?" Diệp Tam có hơi kinh hãi.

"Không phải ta ghét bỏ ngài hay gì, thật sự là ta cũng biết xuất thân ngài phú quý, nhưng mà không ngờ rằng..."

Nhìn cái kiếm kia của nàng kìa, trên đầu vỏ kiếm khảm bảo thạch đỏ, lam, lục, tất nhiên là có giá trị rất lớn rồi!

Còn cả y phục trên người nàng nữa, ngọc đeo bên hông, cho dù là cái vòng đeo trên cổ cũng không hề rẻ.

Vậy mà lại... Một lá bùa mà cũng mua không nổi ư?

"Ngọc này là ta được đại bá cho sau khi trở về, ta cũng không thể làm gì nó được đúng không? Vả lại cầm thấy mát lạnh thoải mái, trời nóng như vậy cũng có thể xua bớt cái nóng, đúng là đồ tốt đấy, còn kiếm này... Ngươi thấy có thể bán à?"

Tiêu Tồn Ngọc nhìn chòng chọc sang.

Diệp Tam lập tức nghĩ tới, bây giờ y đang ở tạm bên trong cái kiếm...

"Không thể!" Đầu âm hồn lắc như trống lắc, sắp sửa rớt đến nơi.

"Vậy đó, trên cổ chính là đồ giữ bình an, ta còn nhỏ nên vẫn cần nó che chở cho ta mà..." Tiêu Tồn Ngọc rất hài lòng với trang phục của mình: "Dù ta có phải đi ăn xin thì cũng tuyệt đối không bao giờ bán đống gia sản còn sót lại này đâu!"

Lại bán nữa là lộ tẩy luôn.

"Trông ngài vậy mà đi ăn xin thì chắc người ta cũng chẳng dám cho bạc đâu nhỉ?" Diệp Tam không nhịn được nói một câu, sau đó có vẻ lo lắng nhìn xung quanh: "Buôn bán cũng không dễ dàng gì..."

Vị đại nhân âm phủ này có thể làm được gì không?

Diệp Tam không nhịn được mà thở dài.

Cũng do y không biết tự mình cố gắng, người ta làm âm hồn, y cũng làm âm hồn, vậy mà số lượng có thể chạy được khắp nơi dưới ánh mặt trời không hề ít, mà mỗi hắn ta là chỉ có thể trốn ở góc âm u, không thể bay đi khắp nơi.

Tiêu Tồn Ngọc cũng không thấy buồn chút nào.

Chuyện kiểu này nàng từng trải nhiều rồi!

Lúc này bèn bắt đầu rao hàng: "Thầy tướng số đây! Bói tám trăm năm trước bói tám trăm năm sau, xem không đúng không lấy tiền, trên xem cao đường lão mẫu, dưới bói trĩ tử ấu nhi, nhân duyên tiền đồ phúc con cháu, thọ lộc tài vận ta đều tinh thông!"

Nàng vừa mở miệng, hồn Diệp Tam suýt chút nữa thì giật mình rớt xuống đất.

Hóa ra cao nhân quả thực tồn tại ở dân gian à?

Nơi ẩn giấu sâu nhất là ở phố xá đông đúc, cổ nhân không làm khó được ta!

Đáng tiếc...

Không ai tin!

Chỉ thấy người đi đường ngang qua nghe được giọng nói du dương thì không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tồn Ngọc xem thử, sau khi nhìn xong thì vẻ mặt của mấy người đi đường này trở nên rất kỳ lạ...

Đa số đều có hơi kiêng dè, cảm thấy là công tử phú gia lại đổi biện pháp đùa giỡn bách tính.

Vốn những người cách không xa cũng bất giác mà nhường đường, cố gắng tránh khỏi "gian hàng" của Tiêu Tồn Ngọc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói là gian hàng vậy thôi chứ thật ra ngoại trừ hét rao cũng chẳng có gì.

"Ngài làm như vậy thì chắc chắc không mời được ai đâu..." Diệp Tam khóc không ra nước mắt, như này thì bao giờ mới có thể kiếm được tiền đây chứ!

Lá bùa cũng đâu đắt, đại nhân thực sự không tìm được mấy đồng tiền nào à? Sao hắn ta lại không chịu tin nhỉ?

"Ngài biết đoán mệnh ạ?" Nhưng mà Diệp Tam vừa dứt lời đã có một cô nương đi tới.

Trông cô nương này cũng không phải đẹp xuất sắc, miễn cưỡng xem như là thanh tú, đôi mắt lộ vẻ khôn khéo, thoạt nhìn không giống kiểu thành thật gì lắm, khi nhìn về phía Tiêu Tồn Ngọc thì ánh mắt lộ ra vài phần si mê, có chút ngây dại.

Diệp Tam trợn tròn mắt.

Hóa ra tác dụng của rao hàng là như thế này!

Không phải đại nhân muốn gọi người đến coi bói, mà là để cho một vài nữ tử ngoài kia nhìn thấy khuôn mặt thiên hạ vô song của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play