Tiêu Tồn Ngọc nghe đại ca vẫn còn nghĩ đến tiền của cha nàng liền cảm thấy chột dạ.

Túi tiền của nàng còn sạch sẽ hơn cả khuôn mặt của nàng.

“Đại ca! Ta muốn tráng sĩ! Ngài chưa quên đúng không?” Mặt Tiêu Tồn Ngọc khoe khoang và mong chờ: “Chuyện đã xong rồi, cao lớn thô kệch trung thành hùng dũng, ta muốn người tốt nhất!”

Đã hứa, Tiêu Cảnh Vân chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nghe theo.

Nghĩ đến sau này tiểu tử thối phải dẫn người đi xung quanh đào xác chết, ót của hắn ta đột nhiên đau buốt, hận không thể chém đứt chân nàng!

“Trong tay ta có chọn được một người không tệ, là con cháu của tướng sĩ năm đó dốc sức phục vụ bên cạnh tổ phụ, trong nhà hơi khó khăn, tính cách trung thành, chẳng qua là đầu óc không quá tốt và chấp nhận hi sinh, đó là lý do không tốt để đưa đi rèn luyện trong quân đội, nếu như ngươi cần ta đưa hắn ta cho ngươi, chỉ hắn khác với những hạ nhân bình thường, nếu như ngươi muốn hắn ta thì cần phải đối xử tử tế.” Trong lòng Tiêu Cảnh Vân đã sớm có cân nhắc.

Người này là người mà hắn ta và phụ thân nuôi dưỡng lâu này, làm công việc trong nhà.

Hắn ta rất có ích, thế nhưng quá ngu dốt để hắn ta làm những chuyện quá phức tạp, chỉ có thể đặt ở dưới mí mắt để không bị người khác lừa gạt là tốt rồi.

“Đại ca yên tâm, ta ăn cái gì thì hắn ta ăn cái đó, nhất định sẽ đối tốt với hắn ta!” Tiêu Tồn Ngọc vô cùng kỳ vọng, người mà đại ca đưa cho nàng nhất định là người tốt nhất.

Tiêu Cảnh Vân bởi vì chuyện phu tử mà trong lòng vẫn còn buồn bực nhưng trên mặt khôngthể hiện.

Hắn ta cũng biết rằng không cần thiết tức giận với tiểu hài tử.

Tự mình đưa Tiêu Tồn Ngọc đi tới tiền viện kêu quản gia dẫn người đến trước mặt.

Chỉ nhìn cái đầu kia, Tiêu Tồn Ngọc lập tức cảm thấy vô cùng hài lòng!

Chiều cao như vậy có lẽ ước chừng cao hơn chín thước, dáng người mộc mạc mạnh mẽ, toàn thân đều là cơ bắp, vừa nhìn chính là một nam nhân nhanh nhẹn hùng dũng, khuôn mặt này của hắn ta nhìn qua càng hiền lành, ánh mắt kiên định trong trẻo, khi nhìn Tiêu Cảnh Vân đều tràn đầy tôn trọng và ngưỡng mộ.

Tiêu Tồn Ngọc đứng đối diện với hắn ta giống như con gà con.

“Thế nào? Được không?” Tiêu Cảnh Vân hỏi.

Tiêu Tồn Ngọc gật đầu liên tục: “Rất tốt! Được rồi, lá gan có đủ lớn hay không? Có sợ người chết hay âm hồn yêu vật hay không?”

Khóe miệng Tiêu Cảnh Vân giật hai cái: “Trước khi chúng ta đến, hắn ta ở bên người làm việc cực khổ rất nhiều năm, mỗi năm hạn hán nghiêm trọng vẫn còn trợ giúp Nha Môn thanh lý thi thể.”

Nếu như hạn hán nghiêm trọng, vậy thì không có cây trồng, người ăn người, khó có vật còn sống được.

Thi thể ở khắp nơi đáng sợ hơn so với âm hồn.

“Ngươi tên gì?” Tiêu Tồn Ngọc ngẩng đầu, cổ có chút mỏi.

“Thiết Dực.” Nam nhân lớn tiếng, nói cũng không nhiều.

“Chính là ngươi, về sau ngươi đi theo ta đi? Mỗi tháng ta cho ngươi…” Tiêu Tồn Ngọc suy nghĩ một chút, liếc nhìn Tiêu Cảnh Vân: “Đại ca, một tháng cho hắn ta bao nhiêu tiền?”

“Tiền lương của hắn ta không cao, một tháng cho hai đồng là được, nhiều hơn hắn ta cũng không giữ được, ngươi phụ trách cho hắn ta ăn là được.” Tiêu Cảnh Vân nói. ( truyện trên app T Y T )

“Ngay cả tiền cũng giữ không được?” Tiêu Tồn Ngọc hơi lo lắng, có phải không đáng tin hay không.

Tiêu Cảnh Vân cũng hiểu rõ sự lo lắng của nàng, nói với Thiết Dực: “Từ nay về sau, ngươi chính là người của Thất thiếu gia, cho dù chuyện gì thì lấy việc của Thất thiếu gia phân phó là việc chính, hắn muốn ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó, việc được yêu cầu không được quên, có thể làm được không?”

“Có thể!” Thiết Dực lớn tiếng đáp ứng, bỗng chốc “bịch bịch” liền chắp tay quỳ một bên đầu gối trước mặt Tiêu Tồn Ngọc: “Sau này mạng của Thiết Dực chính là của Thất thiếu gia!”

“…” Có hơi dọa người.

Tiêu Tồn Ngọc ho khan một tiếng: “Không cần trịnh trọng như vậy…”

“Thất đệ, Thiết Dực là người trung thành, nếu như chỉ tốt ở bên ngoài thì khỏi phải nói làm gì, nhưng từ nhỏ tính cách của hắn ta đã như thế, nếu ngươi là một người hay thay đổi thì đối với hắn ta mà nói không phải là chuyện tốt.” Tiêu Cảnh Vân giải thích.

Đối với hắn ta, Tiêu gia là ân nhân cứu mạng, cho nên Thiết Dực vẫn muốn dốc sức vì Tiêu Cảnh Vân, nhưng hắn ta nghĩ người này đứng chung một chỗ với hắn ta thì không hài hòa lắm.

Nhưng chẳng biết vì sao hắn ta lại cảm thấy đi theo bên cạnh thất đệ, dường như… Vừa vặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play