Lương phu tử tức giận đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, vừa rồi hy vọng nhiều bao nhiêu thì bây giờ thất vọng nhiều bấy nhiêu, hận không thể gõ một cái thật mạnh vào đầu Tiêu Tồn Ngọc!
“Những gì vừa rồi lão phu giảng, một câu ngươi cũng chưa nghe sao?” Lương phu tử đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thật đáng tức giận mà!
“Ta nghe giọng của ngài nên mới nhìn tướng môi của ngài.” Tiêu Tồn Ngọc nghiêm túc đáp lại: “Nếu ngày nào đó ngài nghe theo lời ta nói thì nhớ trả tiền xem tướng cho ta nha?”
Gương mặt già cả của Lương phu tử nhăn lại, cũng ném luôn quyển sách trong tay đi.
Gỗ mục!
Chỉ một lát sau, ông đã tức giận bỏ đi rồi.
Tiêu Tồn Ngọc không hề hoang mang, thậm chí còn rất vui vẻ, phu tử đi sớm, cũng không thu xếp việc học, quả thực quá tốt!
Nàng vô cùng phấn khích, đứng dậy đeo túi sách lên rồi đi.
Vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Cảnh Vân - âm hồn bất tán đang đứng bên kia cửa sổ. Vẻ mặt đại ca nghiêm túc, dường như trên mặt còn bám một tầng sương lạnh, đôi mắt lộ ra vẻ giận dữ nồng nặc, khiến nàng sợ tới mức cả người run lên, vội vàng thu lại một chút tâm trạng đang cao hứng của mình, bước nhỏ đi qua.
Vốn Tiêu Cảnh Vân định tới nói cho nàng biết một tin tức tốt.
Nghĩ đến tiểu tử này nếu vẫn luôn quan tâm cỗ thi thể kia thì sau khi nghe xong tin tức này cũng coi như buông bỏ được một tảng đá lớn.
Ai biết được…
Thứ đầu tiên hắn ta nhìn thấy là nàng đang chọc tức phu tử.
“Đại ca, giờ này sao ngươi còn chưa đến nha môn điểm danh…”
“Ta đi rồi, chỉ là Bộ Khoái đến truyền lời cho ta, nói trời còn chưa sáng đã có người đến nha môn nhận thi thể rồi. Thi thể đã bị đào đi, ta nghĩ ngươi sẽ vui vẻ nên mới cố tình đến nói cho ngươi biết.” Giọng điệu của Tiêu Cảnh Vân không chút phập phồng.
“Nhận rồi?” Ánh mắt Tiêu Tồn Ngọc sáng lên: “Đa tạ đại ca!”
“Trước tiên ngươi giải thích cho ta về tiết học buổi sáng vừa rồi đi.” Tiêu Cảnh Vân nhịn không được mà nổi giận.
Nàng có biết Lương phu tử khó mời cỡ nào không?
Tiêu gia của hắn ta, một, hai tên học sinh đều không nên thân, cứ luôn bắt nạt phu tử, nếu truyền ra ngoài thanh danh của cả nhà đều không còn!
“Đại ca cũng thấy ta xem tướng cho phu tử sao? Nhất định là ngươi rất bội phục ta đúng không? Ta đây cũng là thấy Lương phu tử thật vất vả lo lắng cho ta, lúc này mới định báo đáp ông một chút, ngài ấy cũng không cần cảm tạ ta, chỉ cần một lượng bạc là được rồi. Đương nhiên nếu đại ca có tiền thì ta cũng có thể xem giúp ngươi, ngươi muốn xem cái gì cũng được!” Tiêu Tồn Ngọc nói xong, còn hơi lùi về sau một bước. ( truyện trên app tyt )
Nàng cũng không ngốc, còn có thể không thấy đại ca đang tức giận sao?
Đại ca quá coi trọng nàng, nhưng nàng không chịu nổi.
Tức giận thì tức giận đi, bây giờ tức giận còn tốt hơn là cảm thấy nàng trời sinh thông minh tiền đồ vô lượng. Ôm ấp quá nhiều kỳ vọng về nàng, cuối cùng lại phát hiện ra cả đời này nàng cũng chỉ có thể đoán mệnh đoán quẻ là giỏi.
Đau dài không bằng đau ngắn!
Quen rồi thì tốt thôi!
“Ngươi quả thực muốn chọc ta tức chết mà!” Tiêu Cảnh Vân miệng cười nhưng trong lòng không cười, nói tiếp: “Vi huynh đối với ngươi quá hiền lành nên mới khiến ngươi vô pháp vô thiên như vậy. Về sau… Ngươi, mỗi ngày người ra cửa thành ngồi xổm đi, cũng nên nhìn xem ở thế gian này bá tánh bình thường sống cỡ nào cực khổ, mà ngươi đang ở Tiêu gia lại may mắn cỡ nào. Có may mắn như vậy lại không biết tận dụng, con cháu đời sau sẽ phải chịu gian khổ thế nào!”
Tiêu Cảnh Vân vốn định đánh nàng nhưng cảm thấy cũng vô dụng.
Nàng nghe không hiểu đạo lý lớn. vậy thì tự đi nhìn đi!
“Đi đến cửa thành? Ta có thể dựng một cái quán không?” Tiêu Tồn Ngọc hưng phấn hỏi.
“Ngươi cho rằng kiếm tiền dễ như vậy sao? Có điều nếu ngươi muốn, vậy thì đi làm cũng tốt. Nhưng tiền đề là ngươi không được dùng gia sản ngũ thúc để lại cho ngươi, phải kiếm tiền chứ không phải làm đồ phá gia chi tử!” Tiêu Cảnh Vân cũng không từ chối.
Hắn ta cảm thấy những năm Tiêu Tồn Ngọc ra ngoài du học đều là hoang phí.
Nếu không sao lại trở thành cả người đầy tật xấu, bản lĩnh lại không có chút nào như thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT