Tiêu Tồn Ngọc chưa từng thấy thời kỳ huy hoàng của thư
viện Vạn Quân, nhưng cũng có thể cảm giác được mấy phần khí tức đặc biệt từ
hiện trạng đổ nát và cổ kính của nó.
Sơn trưởng điên không nói gì, môi mấp máy nhưng dường như
không biết nói thế nào nên chỉ mời Tiêu Tồn Ngọc ngồi xuống ăn cơm.
Cháo loãng, dưa muối, vô cùng đơn sơ.
Duy chỉ có ba cái trứng luộc là nhìn có chút dinh dưỡng.
Không hiểu sao lại thấy hơi thảm.
Duy trì hoạt động của một thư viện lớn như vậy đúng là
không dễ dàng, rất nhiều bức tường không kiên cố, nếu không được tu sửa chắc
chắn sẽ sập, sách vở phải thường xuyên đem ra phơi, thư viện không đủ người,
hẳn phải nhờ thôn dân gần đó tới giúp, vậy thì phải trả thù lao cho họ.
Nếu sách bị mọt cắn thì phải chỉnh sửa, sao chép, bút mực
giấy nghiên cũng là một khoản chi lớn.
Ở đây dù sao cũng là thư viện.
Hàng năm các thư viện khác quyên góp bạc để làm việc
thiện, giúp đỡ học sinh nhà nghèo. Sơn trưởng điên chắc chắn cũng muốn thể hiện
một chút, dù rất ít nhưng cũng không thể không góp chút nào được.
Còn có rất nhiều khoản chi tiêu không nhìn thấy khác
khiến người ta phải đau đầu.
Lão râu tóc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.