Tiêu Tồn Ngọc nói xong còn dùng ánh mắt vô cùng quyến luyến nhìn về phía Hùng thị.

Ánh mắt kia sáng rọi khiếp người, khiến lòng người nhìn thấy như muốn tan chảy.

Bây giờ nàng cũng mới mười sáu tuổi, chính là độ tuổi nên tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn mới đúng. Rõ ràng còn nhỏ lại đáng thương làm người khác đau lòng. Hùng thị suýt thì không chống cự lại được, đáy lòng rung động, mi mắt thoáng chớp hai cái.

"Di mẫu, tất cả đều là lỗi của ta và đệ đệ, người để chúng ta về quê đi!" Đổng Xảo Tâm kịp thời lên tiếng, thoạt nhìn còn đáng thương hơn cả Tiêu Tồn Ngọc.

Tiêu Tồn Ngọc ngoáy ngoáy lỗ tai, ngồi xuống nghịch ngợm mấy thứ trong tay: "Chậc, cây bút này tốt thật đấy, không biết phải tốn bao nhiêu bạc mới mua được nữa?"

"Di mẫu... Ta không biết rốt cuộc chúng ta đã xúc phạm Thất biểu ca chỗ nào, đệ đệ mới chỉ mười tuổi, sao có thể chịu khổ như vậy được? Cả ngày hôm nay hắn đau đến mức chỉ có thể nằm trên giường khóc lóc. Nếu mẫu thân ta ở dưới suối vàng có biết sẽ trách ta không chăm sóc tốt đệ đệ mất..." Đổng Xảo Tâm bi ai nói.

Nhắc tới mẫu thân đã qua đời của nàng ta, Hùng thị cũng nhớ tới người thứ muội này của mình.

Tuy đối phương là con của thê thiếp, nhưng dù gì cũng đã lớn lên cùng nhau...

Hôm nay người đi trà lạnh, Đổng gia cũng không để ý đến hai đứa nhỏ này, nếu Hùng thị không để mắt đến thì không biết hai hài tử này sẽ phải chịu khổ tới mức nào.

"Đứa nhỏ này, sao ngươi lại suy nghĩ nhiều vậy chứ? Chỉ là chuyện giận dỗi giữa tiểu hài tử với nhau thôi. Ngọc ca nhi không phải đứa nhỏ nhẫn tâm độc ác, sẽ không đuổi các ngươi đi đâu. Các ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Ta đã gặp qua phụ thân của các ngươi rồi, hắn ta đồng ý cho ngươi ở lại tìm một lang quân tốt trong Kinh. Đến lúc đó có ta trấn tại đây, ngươi sẽ càng ngày càng tốt hơn. Còn về phần Kim Minh..."

Hùng thị cũng hơi thất vọng: "Đứa nhỏ này đã mười tuổi lại vẫn giày vò phu tử như vậy là không nên. Nhưng biết sai biết sửa là được, chỉ cần đi xin lỗi Lương phu tử cho đàng hoàng thì biểu ca ngươi cũng sẽ không giận hắn không biết phấn đấu đâu."

Nghe lời này, Đổng Xảo Tâm lại bắt đầu tức giận.

Đúng thế, đệ đệ của nàng ta không nên trêu chọc phu tử, nhưng Tiêu Tồn Ngọc có khá hơn là bao đâu chứ!

Cùng chung phận ăn nhờ ở đậu, đệ đệ của nàng ta mười tuổi rồi còn không hiểu chuyện. Mà Tiêu Tồn Ngọc mười sáu tuổi lại vẫn còn nhỏ tuổi đúng không?

Có bất công cũng không cần quá mức như vậy chứ.

"Sáng nay ta đã xin lỗi Đại biểu ca rồi. Nhưng… hình như Đại biểu ca vẫn rất tức giận. Ta biết đều do ta không tốt, cũng không thể trách Đại biểu ca..." Đổng Xảo Tâm cúi gằm mặt xuống, hai tay siết chặt khăn tay đến mức đầu ngón tay phiếm xanh.

"Ngươi cũng biết tính tình Đại biểu ca ngươi chính là như vậy mà." Hùng thị bật cười: "Ngọc ca nhi, bá phụ và đại ca ngươi bận rộn cả ngày không về nhà, trong nhà chỉ có mình người là nam đinh, cho nên ngươi cần chịu trách nhiệm tiếp đãi khách trong nhà, sau này đối xử với Kim Minh tốt hơn một chút!"

"Haizz! Đại bá mẫu nói đúng lắm." Tiêu Tồn Ngọc nhướng mày, sau đó quay sang nhìn Đổng Kim Minh nói: "Nếu Biểu đệ thích chơi côn trùng như vậy, hay là ngày mai ta dẫn Biểu đệ ra ngoài, bỏ ít bạc nhờ nông hộ bắt mấy con bọ to chút, rồi mời thêm mấy công tử trong Kinh thích chơi cái này đến, để côn trùng của chúng ta thi chạy với côn trùng của bọn họ... "

Tiêu Tồn Ngọc càng nói càng cảm thấy thú vị, còn hào hứng hẳn lên: "Chúng ta phải thắng sạch bạc của bọn hắn!"

"Cạch!" Hùng thị đặt mạnh chén trà xuống bàn.

Tiêu Tồn Ngọc sợ tới mức tim đập thình thịch: "Hay là gọi cả Đại biểu ca chơi cùng?"

"Nhóc con hư đốn này!" Hùng thị tức giận che ngực: "Uổng công ta trông cậy vào ngươi! Ta bảo ngươi dạy cho hắn cái gì tốt, ai bảo ngươi dạy hắn đánh bạc!"

"Sao Đại bá mẫu lại tức giận rồi? Người đừng tức giận, ta thấy mắt người thâm quầng rồi, chắc chắn là do thường xuyên mơ thấy ác mộng. Nếu nhỡ tức giận khiến nó nặng thêm thì chẳng phải đều thành lỗi của ta sao!" Tuy Tiêu Tồn Ngọc nói rất êm tai, nhưng vẫn rất muốn ăn đòn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play