Tiêu Tồn Ngọc còn rất lo lắng cho thân thể Đại bá mẫu nhà mình.

Lúc nàng vừa về đã nhìn ra thân thể Đại bá mẫu có gì đấy không ổn nhưng không tiện nói nhiều. Chỉ có thể ra tay vẽ hai lá bùa lên sư tử đá, bảo vệ chỗ ở bình an.

Nhưng dạo này mưa nhiều, chẳng mấy chốc đã rửa sạch hai lá bùa rồi.

"Sao ngươi lại biết ta gặp ác mộng?" Hùng thị ngạc nhiên: "Đứa nhỏ này, không ngờ ngươi lại cẩn thận như vậy, ngay cả Bá phụ ngươi cũng không biết mấy chuyện này... "

Trượng phu bận rộn công vụ cho nên từ sau khi giấc ngủ của nàng ta không tốt thì đối phương đã ngủ lại thư phòng rồi.

Mỗi ngày nàng ta cũng chỉ gặp nhi tử mấy khắc, không muốn nhắc tới những chuyện vặt vãnh làm nhi tử lo lắng.

Không ngờ tới cháu trai lại quan tâm nàng ta như vậy?

"Bá mẫu mỗi ngày đều phí sức lo lắng cho tiền đồ của ta, ta đương nhiên cũng phải hiếu thuận với người chứ. Ngày ta vừa về đã thấy ngài không khỏe lắm, ta lo lắng rất lâu, còn đặc biệt vẽ bùa. Đáng tiếc..." Ánh mắt Tiêu Tồn Ngọc hơi tối xuống.

"Bùa?" Hùng thị sửng sốt: "Là thứ trên sư tử đá ngoài cửa lớn sao?"

"Đúng rồi! Cái kia vẽ cho Đại bá mẫu đấy!" Tiêu Tồn Ngọc thành thật nói.

Bốn mắt nhìn nhau, Hùng thị bỗng cảm thấy bản thân hơi quá đáng.

Nàng ta vẫn luôn cảm thấy Tiêu Tồn Ngọc không tôn trọng Đại bá mẫu là nàng, hoặc là không hiểu phép tắc. Cho nên mấy năm nay tặng lễ đều keo kiệt đến khó coi. Mãi đến khi gặp Tiêu Tồn Ngọc lại cảm thấy đứa nhỏ này lúc nào cũng cười đùa, không chút nghiêm cẩn. Tính cách phẩm chất đều kém con mình như trên trời dưới đất vậy. Cho nên càng cảm thấy không thích hơn, khó tránh khỏi xa lánh đối phương.

Không nghĩ tới đứa nhỏ này lại vẽ bùa cho nàng ta.

Tuy là gây rối, nhưng cũng là ý tốt.

Hơn nữa, lần này nàng ta gọi người đến đây vốn là để răn dạy, lại phát hiện thì ra trong lòng đứa nhỏ này quan tâm nàng ta như vậy!

Tuy Ngọc ca nhi không hiểu chuyện, nhưng tấm lòng thuần khiết nhân hậu! (đọc truyện trên app tyt góp phần hổ trợ chi phí các team dịch trên tyt)

"Ôi trời, đều tại ta không tốt, ta cho rằng ngươi nghịch ngợm, không nghĩ tới vì muốn tốt cho ta..." Tim Hùng thị mềm nhũn: "Ngươi học vẽ bùa từ ai vậy? Nhắc đến cái này, mấy ngày trước ta có tốt hơn chút thật..."

Hùng thị cũng chỉ thuận miệng nói vậy, coi như đang an ủi tiểu hài tử.

"Mấy năm nay ta đi học bên ngoài, gặp được không ít cao nhân! Nhưng thời gian này không dám tiếp tục vẽ, sợ khiến người và đại ca tức giận, nhưng nếu người cho phép, ta sẽ nghiêm túc vẽ cho người mấy lá bùa hộ thân. Có chất nhi chân thành tận hiếu bảo vệ, nhất định có thể xua đuổi mấy cái tà khí, tai họa kia đi!" Tiêu Tồn Ngọc đầy ý nịnh nọt, không buồn đếm xỉa mặt mũi.

Lời nào lời nấy ê cả răng mà không hề xấu hổ.

Đổng Xảo Tâm nghe đến choáng váng.

Nàng ta là nữ tử, càng có nhiều chuyện có thể nói với Hùng thị hơn. Nhưng bình thường trước mặt Hùng thị vẫn có phần sợ hãi, thỉnh thoảng mới dám làm nũng một chút, hoàn toàn không dám mặt dày vô sỉ như Tiêu Tồn Ngọc!

Đường đường là một nam tử hán, lại không biết xấu hổ đi tranh giành tình cảm với nữ nhân hậu trạch!

Hùng thị lại chỉ cảm thấy rất tri kỷ: "Thật là một hài tử ngoan..." ( truyện trên app tyt )

"Bá mẫu, bây giờ người rất vui sao?" Mắt Tiêu Tồn Ngọc đầy vẻ háo hức trông mong hỏi.

"Tiểu tử ngốc, Bá mẫu nhìn thấy ngươi thế này thì sao trong lòng còn giận nổi nữa. Đúng rồi, vừa nãy ngươi mới nói muốn tìm thiếu niên trong Kinh chơi chung? Bao giờ ta dẫn ngươi ra ngoài gặp mấy người, mấy ngày nay chắc ngươi ở nhà rất buồn chán, ra đi dạo chút cũng tốt. Chẳng qua, không được phép đánh bạc, ngươi có hiểu không?" Hùng thị dịu dàng nói.

Tiểu Thất thực sự là một hài tử ngoan, nhất là đôi mắt như thể biết nói chuyện kia, lấp loáng ánh nước, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Nhi tử tính cách quá hờ hững, nuôi con nhiều năm như vậy mà nàng ta chưa từng cảm thấy thỏa mãn gì cả...

"Cái đó… Vậy Đổng biểu đệ..." Tiêu Tồn Ngọc mấp máy môi, cân nhắc một thoáng: "Sau này... hắn sẽ không dọa ta sợ nữa chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play