Vẻ ngoài lạnh lùng u ám này của Tiêu Tồn Ngọc không giống như đang nói đùa.
"Ngươi còn chưa trả tiền đoán mệnh đã nghĩ đến chuyện khác rồi hả? Đâu dễ kiếm được lợi lộc như vậy từ ta, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện chủ tử kia có để ý đến ngươi, tương lai đồng ý trả tiền nợ thay cho ngươi đi."
Nếu không ảnh hưởng đến dương thọ của nàng, nàng tức giận lên sẽ tiêu diệt âm hồn đấy!
Tiêu Tồn Ngọc hung dữ, vỗ thanh kiếm trong tay, bỗng chốc thu hồn trở về.
Chuyến ra ngoài dạo bộ này trở về thì đã muộn, hình phạt Lương phu tử đưa ra vẫn chưa viết được chữ nào.
Nàng gãi đầu, suy nghĩ xem cách nào thì mới tốt.
Còn chưa động bút đã có hai nha hoàn bước đến.
"Thất thiếu gia, phu nhân mời ngài qua đó." Tiểu nha hoàn nhanh nhảu nhìn nàng một cái, mặt đỏ ửng, lập tức cúi đầu.
Tiêu Tồn Ngọc ngóc đầu hỏi: "Đã trễ thế này, cũng không phải thời gian dùng bữa mà, bảo ta qua đó làm gì vậy?"
"Nói có vài thứ tốt muốn ngài và Biểu thiếu gia cùng qua đó lựa chọn." Nha hoàn cũng không dám nhiều lời.
"Hả?" Tiêu Tồn Ngọc gật đầu, Đại bá mẫu đã ra mệnh lệnh nên vẫn phải nghe.
Hậu viện nhà họ Tiêu đơn giản, đều là vì Đại bá nàng lòng luôn hướng về triều đình, chỉ nghĩ làm sao để thăng quan, cho nên đến từng tuổi này rồi mà không có lấy một nha đầu thông phòng, so sánh với đồng liêu thì như vậy là rất hiếm có.
Còn đại bá mẫu chỉ có một đứa bé là đại ca, bên trong phủ cũng buồn tẻ đi rất nhiều.
Cho nên đại bá mẫu vô cùng yêu quý và chăm sóc hai tỷ đệ nhà họ Đổng.
Tiêu Tồn Ngọc cũng không dám sơ suất, nhận được tin lập tức đi qua đó.
Lúc nàng đến, tỷ đệ Đổng gia đã vững vàng ngồi ở đó rồi.
Chỉ là sau khi nhìn thấy nàng, Đổng Xảo Tâm vội vàng đứng lên, lại còn làm rơi chén trà bên cạnh, nôn nóng cúi đầu, mắt đỏ hoe nói: "Di mẫu. . . Ta thấy Thất biểu ca nên cảm thấy hơi căng thẳng. . ."
Đại bá mẫu Hùng Thị xuất thân không cao, trưởng bối trong nhà vốn cũng là một viên đại tướng bên cạnh tổ phụ, hai nhà thường xuyên qua lại, cho nên đôi phu thê này được xem là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu sắc. ( truyện trên app T Y T )
"Yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không dám ra tay." Đại bá mẫu vỗ bàn tay cháu gái ngoại, sau đó quay đầu trợn mắt nhìn Tiêu Tồn Ngọc một cái.
Tiêu Tồn Ngọc nhếch miệng cười nói: "Đại bá mẫu, người có thứ gì tốt vậy?"
Hùng Thị nghe nàng nói đã muốn giơ chân đá cho một phát.
Đứa nhỏ này sao lại vô tâm đến vậy chứ?
Người lớn như vậy rồi mà không biết thương tiếc che chở cho một cô nương yểu điệu thục nữ như Xảo Tâm, lại còn giả vờ như không phát hiện ra?
"Ngươi chỉ biết nghĩ đến thứ này thôi sao?" Hùng Thị trợn mắt nhìn nàng, sau đó nói: "Là hai khối bát bảo và năm loại mực thuốc từ tay nghệ nhân có tiếng làm ra, còn có hai bút lông nhỏ bằng lông nguyên chất rất bền, chia cho ngươi và Kim Minh, hi vọng sau này hai con cố gắng học hành, đừng nên lãng phí."
Thực ra đây chỉ là cái cớ nàng ấy gọi chất tử qua đây thôi.
Tiểu tử này biến mất cả ngày, chẳng biết đang làm gì nữa.
"Không tệ không tệ, mực thuốc này đúng là đồ tốt, khắc tà trấn áp bóng tối, bút cũng tốt, dùng mực chu sa, bùa chú gì cũng có thể vẽ ra được." Tiêu Tồn Ngọc nhận lấy mấy thứ này, sau đó lại nói: "Bút này còn có khí thế Văn Xương! Chắc chắn là được hình thành bên cạnh một đại sư rồi!"
". . . “ Hùng Thị nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Đó là dùng để vẽ bùa à?
"Ngọc Nhi, sáng nay ngươi và Kim Minh cãi nhau sao?" Hùng Thị mở miệng thăm dò.
Tiêu Tồn Ngọc nhìn lướt qua Đổng Kim Minh, chỉ thấy mắt đứa bé kia sưng lên như quả đào, trông như đang lim dim.
"Đại bá mẫu, người phải phân xử cho ta!" Tiêu Tồn Ngọc lập tức ra vẻ oan ức, nói: "Ta biết ngay mà! Mấy ngày nay người không thèm để ý đến ta, lúc gặp ta cũng không vui vẻ gì với ta, dù sao ta cũng là hài tử duy nhất của phụ thân ta, người phải thương lấy ta chứ! Nhưng người yên tâm đi, ta chỉ hù dọa thôi, uống nhân sâm tổ yến bồi bổ hằng ngày là ổn thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT