Mấy vị vương gia ngồi quan sát trận
chiến lúc bấy giờ cũng vô cùng kinh ngạc.
“Không ngờ tên tiểu tử này lại có tài
cưỡi ngựa như vậy.” Ánh mắt của Lỗ Vương ánh lên tia sáng, nhìn nàng đến thất
thần: “Thất Lang Quân của Tiêu gia có một ưu thế đó chính là cơ thể nhẹ, vòng
eo mảnh, vì thế nên ngựa mà hắn ta cưỡi cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
“Phán đoán như vậy là quá sớm rồi, vượt
qua được ải “Lộc Giác Trận” này thì vẫn còn có “Cự Mã Thương” và “Quỷ Kiến
Sầu”! Nếu như không cẩn thận đụng bị thương ở trận thứ hai chọc trúng, vậy thì
hắn ta đoản mệnh vô phúc rồi.” Thụy Vương chậm rãi thưởng thức rượu: “Thái tử
hoàng huynh đúng là kiểu người chỉ cần là đang tuyệt vọng thì cái gì cũng có
thể thử mà!”
Chỉ sợ là tên tiểu tử này lại nghĩ bản
thân hắn cưỡi ngựa rất tốt nên mới dám lên thi đấu.
Cũng không ngờ rằng nhân ngoại hữu
nhân, thiên ngoại hữu thiên.*
“Trà và điểm tâm dường như vẫn không đủ
để chặn miệng ngươi thì phải?” Doanh Hoài Kỵ lườm Thụy Vương, âm t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.