Tiêu Cảnh Vân phải nói là bốn bề thọ
địch, trong khi đó, Tiêu Tồn Ngọc bên này lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Mấy vị công tử và dũng sĩ này không hề
xem nàng là kình địch, thậm chí còn không nghĩ rằng nàng có thể thuận lợi cướp
được cờ, cho nên bọn họ đều dồn hết sức đối phó Tiêu Cảnh Vân.
Bởi vậy nên Tiêu Tồn Ngọc càng thoải
mái hơn.
Ngay từ lúc bắt đầu trận đấu, khắp nơi
cũng đã thả mấy con vật nhỏ ra.
Gà rừng, thỏ rừng, chim nhỏ, còn có mấy
con hươu, con hoẵng ngốc nghếch, chồn hoang, thậm chí còn có sói trông không có
tinh thần lắm. Sau khi lồng giam được mở ra, những con vật này lập tức tháo
chạy, tìm chỗ an toàn nhất ẩn nấp.
Tiêu Tồn Ngọc đi sau cùng, duy trì tốc
độ không nhanh không chậm.
Trong tay cầm cung, nhắm thẳng về phía
con mồi –
Vèo vèo bắn ra!
Nàng ra tay tùy ý, cơ thể nghiêng ngả,
thậm chí còn có dấu hiệu sắp rơi xuống khỏi ngựa, dọa hai dũng sĩ phụ trách bảo
vệ nàng phải toát mồ hôi hột, làm gì còn quan tâm nàng có bắn trúng hay không
nữa!
“Thất lang quân! Ngài cẩn thận chút,
ngựa này chạy nhanh, nếu đột nhiên đổi hướng như vậy, ngài sẽ bị ngã xuống
đấy!” Người của Thái tử cũng hơi lo lắng, “Hơn nữa chúng ta đã bị b ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.