Vẻ mặt Tiêu Tồn Ngọc xoắn xuýt.
Trông đại ca có vẻ dũng mãnh như vậy, sao có thể
bị đánh bại?
Thái tử cử đi ba vị dũng sĩ?? Nếu ngay cả bọn
họ mà đại ca cũng không thắng được thì sau này sẽ rất mất mặt,
chắc chắn về lâu về dài cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Việt Vương…
Đây là người khôn ngoan, mẹ đẻ của hắn ta có địa
vị thấp cho nên hắn ta tuyệt đối sẽ không dám tranh chấp với Thụy
Vương, Cần Vương và Lỗ Vương.
Vì vậy hắn ta cử ra một người thoạt nhìn như con
gà bệnh.
Mà vị Cần Vương này…
Nàng cũng không rõ, hơn nữa trông có vẻ dữ tợn,
vừa nhìn đã biết là người cầu tiến, có thể cũng có bản lĩnh
chiến đấu, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của đại ca nàng.
Lỗ Vương và Thụy Vương đều cùng một nhóm.
Thật sự nàng không thể trơ mắt đứng nhìn Duệ
Vương chiến thắng!
“Dũng sĩ của điện hạ có thể tin tưởng được
không?” Tiêu Tồn Ngọc đột ngột hỏi: “Bảo vệ sự an toàn của ta, không
để ta bị con hổ nuốt chửng, dù sao cũng không có vấn đề gì đúng
không?”
Doanh Hoài Kỵ kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu vừa
rồi nàng vẫn còn bình thường, sao đột nhiên lại có hứng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.