Nếu không phải bách tính đột nhiên cáo
trạng Võ Đức Thâm giết người, triều đình cũng đã chuẩn bị ban thưởng cho ông ta
rồi.
Thế nên vụ án lần này rất được coi
trọng, nếu không cẩn thận phán xử oan uổng cho ông ta, không biết sẽ có bao
nhiêu người khó chịu, trước mắt mà nói, số người cho rằng Võ Đức Thâm vô tội
vẫn còn rất nhiều.
“Không có chuyện đó!”
“Đại nhân, tình hình thiên tai vốn
không có nghiêm trọng như vậy!”
Tống Khâu và Hồ Hướng nghe thấy lời
Thái tử nói thì bất ngờ đến mức trợn cả hai mắt, vội vàng quay sang nói với
Tiêu Tồn Ngọc.
“Đại nhân, quê hương của ta đúng thật
là đã xảy ra lũ lụt, nhưng chỉ có hai nơi là vỡ đê, may mà mọi người ở các thôn
xung quanh đó nhận ra sớm nên mới di dời sang nơi khác, chỉ là không giữ được
tài sản mà thôi. Mặc dù lũ lụt phá hủy đi rất nhiều ruộng tốt, nhưng không có
nhiều như lời Võ Đức Thâm nói, người bị chết chìm cũng không đến một trăm, chỉ
là do người dân trong thôn không có lương thực để ăn, n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.