Có người gào khóc, có người đẩy ngã ghế dựa, có người nôn khan không ngừng. Lạc Văn Hiên cứng người, dù đã chuẩn bị kỹ càng trong lòng thì khi cậu kéo bàn tay che mắt mình xuống, nhìn thấy hết thảy những thứ trước mắt vẫn không tránh được dạ dày dời sông lấp biển(1) xông thẳng lên cổ họng.

Trên bàn là một đống hỗn độn, khay thức ăn của mỗi người đều là những phần đồ ăn còn lại giống một số bộ phận nào đó. Ngón tay, mũi, con mắt bị ăn mất một chút, còn lại đều bị gặm còn một nửa, vừa buồn nôn vừa ghê rợn.

Thời điểm đèn sáng lên, tất cả mọi người nhìn thấy thứ trong khay, Phương Quýnh cùng Triệu Lai Trí kinh hoảng đẩy ghế tựa, khom người nôn khan. Thẩm Dao San và Hứa Hi Diêu dựa vào trong góc hoảng sợ mất khống chế mà gào khóc. Lạc Văn Hiên thu lại ánh mắt, kinh ngạc cúi đầu nhìn khay thức ăn vẫn đang được đậy kín, không biết bên trong là cái gì nhưng biết chắc không phải vật gì tốt là được rồi.

"Anh biết trước rồi đúng không? Anh biết trong này có gì nên vừa nãy mới không cho tôi mở ra? Rốt cuộc anh là ai?" Lạc Văn Hiên không ngẩng đầu lên, cụp mắt che giấu tâm tình mình. Cậu không chỉ rõ người tiếp lời nhưng lúc này, ai cũng biết cậu đang thì thầm với ai.

"Tiểu Hiên." Phong Khải đưa tay nâng mặt Lạc Văn Hiên, nhẹ nhàng kéo về hướng mình. "Em có tin anh không?"

Lạc Văn Hiên bình tĩnh nhìn thẳng anh, lắc đầu một cái. "Tôi không biết."

"Không sao, em chỉ cần biết, anh sẽ không hại em là được."

Phong Khải rút tay về, luồn vào trong túi áo.

Lạc Văn Hiên nghiêng đầu qua chỗ khác không tiếp tục nói nữa, trong lúc lơ đãng lại thấy bức tranh quỷ dị nọ.

!!!! Sao có thể?!?

Cậu đột ngột đứng dậy. Chân ghế ma sát sàn nhà phát ra âm thanh chói tai nhưng cậu chẳng hề để ý, vội vàng tiến đến gần trước bức tranh, cẩn thận quan sát.

Bức tranh vẫn là 'Napoléon I lên ngôi" với nhóm người làm nền bình thường đến không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng lại chính vì nó quá bình thường, Lạc Văn Hiên chắc chắn lúc đó cậu không hề hoa mắt, sáu người trong bức tranh nọ đều không đầy đủ ngũ quan. Thế nhưng tình huống bây giờ là sao? Lạc Văn Hiên tính yên lặng suy nghĩ nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu đều là mấy thứ buồn nôn trên bàn ăn ban nãy.

Phong Khải nhìn bóng lưng Lạc Văn Hiên, chậm rãi buông ngón tay siết chặt đến trắng bệch trong túi áo, bây giờ còn chưa phải lúc, thêm một chút nữa thôi....

"Các vị khách mời, mỹ vị có thỏa mãn mọi người không? Thời gian trong phòng nhỏ ấm áp sắp đến hạn, mời mọi người nỗ lực vượt qua nha." Âm thanh đột nhiên vang lên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đúng lúc để bọn họ nhớ lại cảm giác suýt chết vì thiếu không khí ở vòng ban nãy.

"Con mẹ mày muốn gì? Muốn giết chết cả sáu người bọn tao ở đây à?" Phương Quýnh tức giận mắng với cái loa thông báo, nỗ lực giảm bớt khủng hoảng trong lòng. Mới trải qua mấy tiếng, cả bọn đều lo lắng thấm thỏm, đứng trên ranh giới mất kiểm soát. Lại nghĩ trò chơi này kéo dài năm ngày, trái tim mỗi người đều phủ lên một tấm màn đen, ngay thời khắc này mới thực sự nhận ra rằng họ có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Phát tiết xong bực tức trong lòng, Phương Quýnh vừa quay đầu lại đã thấy Triệu Lai Trí lặng lẽ tìm kiếm manh mối, quay người lại phát hiện ngay cả Thẩm Dao San ngoại trừ thét thì chỉ có khóc cũng đã bắt đầu rưng rức mò tìm. Trong lòng càng buồn bực, cậu ta giương mắt nhìn Lạc Văn Hiên không nhúc nhích đứng trước bức tranh, lấy lại bình tĩnh, cũng quyết định tìm theo cậu. Phương Quýnh mới vừa đi tới sau lưng cậu, chuẩn bị gọi thì đã thấy cậu chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt ve người bên trong bức tranh, muốn quỷ dị bao nhiêu cũng có bấy nhiêu. Phương Quýnh không khỏi nổi da gà khắp người, hơi lùi xa Lạc Văn Hiên.

Lạc Văn Hiên cẩn thận nhìn hồi lâu, đặc biệt chăm chú vào sáu người nọ. Rốt cục cũng phát hiện một điều kỳ lạ, nhịn không được đưa tay thử sờ, quả nhiên bề mặt bức tranh bằng phẳng, chỉ riêng sáu người có ngũ quan không đầy đủ mới nhô ra một chút. Để chắc chắn không phải trùng hợp, Lạc Văn Hiên sờ thử cả sáu người không chừa một ai.

"Lạch cạch" Thanh âm vật gì đó bị mở ra, bức tranh trước mặt cũng có chỗ hơi nhô ra. Cậu gỡ bức tranh xuống, quả nhiên, mặt sau là một cái tủ âm tường(2), trên cửa tủ có sáu điểm đỏ nằm rải rác không quy tắc, cậu nghĩ, có vẻ là ứng với vị trí của sáu người kia, ra là thế.

Trong tủ chỉ có một quyển sách da cừu, rất có cảm giác cổ xưa không rõ. Lạc Văn Hiên mở quyển sách ra, bên trong kể một câu chuyện, đại khái là: 'Ngày xưa có một vị bá tước mắc phải bệnh lạ, rất muốn ăn thịt người nhưng hắn lại không thể ăn thật, chỉ cần ăn vào là sẽ nôn ra. Bá tước ép buộc các đầu bếp nghĩ biện pháp, từng người thay phiên làm, nếu không dâng lên món ăn làm bá tước hài lòng thì sẽ bị giết chết. Nhân vật chính trầm tư suy nghĩ, rốt cục dâng món ăn khiến bá tước vô cùng hài lòng vào ngày mình nhận nhiệm vụ, may mắn thoát nạn. Lúc này anh ta chuẩn bị công bố món ăn tuyệt diệu của mình nhưng lại quên mất không biết để thực đơn ở đâu, thật đáng tiếc.'

Lạc Văn Hiên xem xong liền biết, theo như hệ thống trò chơi bình thường thì lúc này cần phải tìm được thực đơn, hẳn là sẽ có một chút manh mối.

Cậu đưa quyển sách da cừu cho những người khác truyền tay đọc. Mọi người đều nhất trí cho rằng bước tiếp theo là phải tìm thấy thực đơn, lập tức phân công nhau hành động. Ánh đèn trong phòng rất sáng nhưng sau khi thích ứng được rồi thì cũng không đến mức chói mắt, mọi đồ vật ở các xó xỉnh trong phòng đều lộ rõ ràng.

"Lạc...Nhóc kia, lại đây xem cái này!"

"Cháu là Lạc Văn Hiên, chú Triệu, chú gọi cháu Tiểu Lạc là được."

"Ừ, Tiểu Lạc, lại đây xem cái này đi."

Lạc Văn Hiên đến gần nhìn vật Triệu Lai Trí nói. Ở phía sau một bức tranh khác cũng có một cửa tủ âm tường, bề mặt bóng loáng không hề có mật mã khóa hay cái gì khác. Nhưng cửa tủ không mở, dùng tay gõ gõ lên nó là có thể nghe được thanh âm chống rỗng bên trong.

Tất cả vây quanh, không móc thì nạy, tấm ngăn không chút sứt mẻ mà mình mẩy lại đầy mồ hôi. Lạc Văn Hiên không tham gia, cậu sớm biết không thể nào dùng bạo lực mở được.

"Đại thần, đại thần, cậu đến đây xem này." Hứa Hi Diêu cạnh ghế sô pha hưng phấn vẫy tay.

Lạc Văn Hiên vừa đi qua vừa nói "Chị Diêu, chị gọi tên tôi luôn là được, gọi thế quá khách khí rồi." Giữa hai ghế sô pha là một bàn trà, bên trên bày một bộ cờ vua. Thoạt nhìn không có gì kỳ quái, chỉ là cái bàn cờ này dày hơn một tí so với bàn cờ bình thường mà thôi.

"Gõ bàn cờ này sẽ nghe thấy tiếng rỗng, có thể là có thứ gì đó ở bên dưới nhưng bệ lại không thể di chuyển. Xem ra là một loại cơ quan, ở đây có ai biết chơi cờ không?" Lạc Văn Hiên vừa nói vừa nhìn mọi người, thấy cả bọn nhanh chóng lắc đầu. Tuy rất không tình nguyện nhưng cậu cũng chỉ có thể nhìn về phía Phong Khải không có thái độ gì nãy giờ, như đã đoán trước, người nọ hơi cười rồi đúng lên, đi tới ngồi phía đối diện cậu.

Phong Khải dùng quân đen, Lạc Văn Hiên dùng quân trắng. Cờ trắng đi trước, mất một thời gian rất lâu, Phong Khải thắng, cơ quan dưới bàn cờ vẫn không nhúc nhích. Ván tiếp theo Phong Khải nhường Lạc Văn Hiên thắng, bên dưới vẫn bất động. Lại thêm một ván nữa, mọi người ngồi xem không nói gì, không gian chìm vào yên tĩnh, Triệu Lai Trí lớn tuổi một chút đã hơi không chịu nổi, thậm chí còn dựa vào ghế sô pha mà chợp mắt một giấc rồi.

Hai người miễn cưỡng đánh hòa, bàn cờ vang tiếng "cạch" một cái, bắt đầu tách ra. Bên dưới bàn cờ là một tờ thực đơn mỏng manh, hình như đã bị đính vào bên dưới đáy hộp không thể di chuyển, trong đó viết:

1. Nguyên liệu mắt trái: bơ, ___, hạnh nhân, mỡ bò.

2. Nguyên liệu mắt phải: bơ, socola trắng, ____.

3. Nguyên liệu mũi: bánh gato, ____, mỡ bò.

4. Nguyên liệu ngón tay: bánh gato, _____, mỡ bò

5. Nguyên liệu tai trái: bánh gato, _____, mỡ bò

6. Nguyên liệu tai phải: bánh gato, _____, mỡ bò

Ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ khác ghi: Tờ thực đơn nguyên liệu này đã có từ thủa xa xưa, hiện đã bị mờ không sử dụng được. Nếu bạn có thể giúp đầu bếp Lạc Kỳ tìm được thực đơn hoàn chỉnh, tôi nghĩ anh ấy sẽ rất biết ơn bạn.

Nói đơn giản thì đây là đề điền từ vào chỗ trống. Bên trong hộp còn một vài khối lập phương be bé rải rác, trên chúng là tên những loại nguyên liệu khác nhau như socola đen, mật ong, đường cát, sườn, đường sáp, quả phỉ. Bên dưới khối lập phương có dính cảm ứng, rõ ràng là để mấy người họ di chuyển nguyên liệu về đúng vị trí.

Lúc này mọi người mới biết, những thứ vừa nãy chỉ là mấy món tráng miệng khác nhau mà thôi, dở khóc dở cười, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cả đoạn thời gian khi nãy, không ai nói với nhau về chuyện đó, tựa như đã ngầm thỏa thuận chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Chỉ có Lạc Văn Hiên khó khăn quay đầu nhìn bàn ăn. Nơi đó vẫn là một đống hổ lốn, chỉ có mặt bàn chỗ cậu và Phong Khải sạch sẽ, hai phần khay thức ăn còn chưa được mở nắp. Nếu như trong hộp chỉ có sáu khối lập phương, bọn họ có thể dùng phương pháp bài trừ, hai cái còn lại không phải cậu thì chính là Phong Khải, rất đơn giản. Nhưng khó là khó ở chỗ, thực đơn có sáu chỗ trống nhưng khối lập phương lại có tới mười mấy cái, điều này nói rõ không muốn ăn mấy thứ đó cũng phải ăn, không ăn không biết đáp án thì tất cả đều bị vây hết ở chỗ này.

Tuy rằng biết rõ món ăn dùng nguyên liệu bình thường để làm nhưng chúng lại quá thật, Lạc Văn Hiên còn chẳng dám nhìn thẳng vào đồ ăn nói chi là phải đưa vào miệng, nghĩ mà muốn xoắn hết cả người rồi nổ bùng thăng thiên tại chỗ luôn.

Mọi người đều không phải người ngu, lúc đầu nhìn thấy hai người họ không ăn, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác khác, vì cái gì mà chỉ có hai người họ tránh được. Lúc này nhìn hai người lâm vào tình trạng tránh không được, cũng chỉ là điều sớm muộn mà thôi, trong lòng tất cả vừa đồng tình cho hai người cũng lại có chút cảm giác mừng thầm không rõ, chỉ là để mở miệng ra thì ai cũng không lên tiếng trước trở thành con chim đầu đàn khiến người ta ghét.

Phong Khải đứng dậy trước, đi qua cậu hướng về phía bàn ăn. Mọi người nhìn theo động tác của anh, không mở miệng. Lạc Văn Hiên không ngừng xây dựng phòng tuyến tâm lý cho mình, theo đuôi anh đến gần bàn ăn.

Phong Khải cầm tay núm khay thức ăn, quay đầu nhìn Lạc Văn Hiên, thấy cậu gật đầu mới mở nắp ra. Bên trong quả nhiên là tai trái và tai phải, không chỉ rất sống động mà còn được tri kỷ phủ lên thứ nước sốt màu đỏ nào đó, muốn biến thái bao nhiên có bấy nhiêu.

Lạc Văn Hiên chỉ nhìn một chút đã sắp nôn mửa. Trong tầm mắt khiếp sợ của cậu, Phong Khải lại tao nhã cầm dao nĩa lên, cắt một miếng be bé rồi bỏ vào miệng.

"Siêu nhân à?"(3) Phương Quýnh khiếp sợ nhìn động tĩnh bên này, nếu không phải còn có một Lạc Văn Hiên ngơ ngác đứng đơ như tượng gỗ ở bên cạnh thì cậu đã nghĩ mọi thứ đều là ảo giác rồi.

Vốn mọi người đang xem kịch vui, cuối cùng nhìn thấy cảnh này, khung cảnh rất không ổn xíu nào. Cả đám đều quay mặt đi, nhìn trời nhìn đất, chỉ không dám nhìn về phía trước.

Lạc Văn Hiên đang sững sờ, người nọ đã sắp ăn hết một nửa. Sớm chết sớm siêu sinh, cậu quyết tâm, cắn răng, cầm lấy thìa múc một miếng, nhắm mắt nhét vào miệng. Đột nhiên cổ tay bị người khác cầm lấy, thìa đổi hướng, nhét vào miệng người khác.

Lạc Văn Hiên vừa mở mắt đã nhìn thấy thìa trong miệng Phong Khải, đối phương cắn không buông, đôi mắt hiện lên tâm tình kỳ quái. Mặt không nhịn được đỏ ửng, cậu vội vàng rút tay về, lại quên không buông thìa ra. Thìa đột ngột rút ra từ trong miệng, may là còn chưa làm gãy răng người nọ.

--------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng cộng có 2 người đọc, tui đoán một người là của hệ thống. Hôm nay cập nhật rất sớm, khen tui đi nè.

Bây giờ mới được 4 chương, hôm qua tui nảy ý, suýt chút nữa viết luôn kết cục sau mới nghĩ lại, vẫn không cua cho lắm.

-----------

(1) Dời sông lấp biển: đại khái theo mình hiểu là mạnh mẽ, cuồn cuộn.

(2) Tủ âm tường: kiểu mẩy tủ bên trong tường á

(3) Siêu nhân à: vốn câu gốc là '人干事' có một nghĩa là trợ lý và một nghĩa là người có thể làm mọi thứ nên mình mạn phép chuyển như vầy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play