Quả nhiên.

Lạc Văn Hiên cười nhẹ, không hề có nhiệt độ bên trong lò sưởi trên tường, hoàn toàn lạnh lẽo. Ngọn lửa cùng nhiệt độ phía ngoài đều là giả dối cả, ngọn lửa từ hiệu ứng 5D còn nhiệt độ là từ nhiệt lượng đến từ ánh đèn phát sáng trong thời gian dài.

Lúc mới bắt đầu, không phải không có ai chú ý đến cái lò sưởi kỳ quái này nhưng khi đến gần, cảm nhận nhiệt độ này nên mới bỏ qua. Trong tiềm thức họ cảm thấy, ài, chỗ này nóng thế chắc không phải đồ giả đâu, sẽ chẳng ai thực sự đưa tay vào thử nghiệm xem ngọn lửa có phải thật hay không.

Lạc Văn Hiên tìm một lúc, mò được một cái hộp nhỏ, lập tức lấy ra quan sát. Những người khác phát hiện ra động tác của cậu, cả bọn vây xung quanh cậu.

Chiếc hộp làm từ kim loại nào đó, cứng rắn, lúc xóc lên có thể nghe thấy tiếng vang trầm thấp bên trong. Bên ngoài hộp là khóa mật mã 4 số, trên có rất nhiều chữ nguệch ngoạc bất quy tắc như kiểu: ngày, luật lệ, 04, sinh nhật, 2019 cùng câu nói bên dưới đáy hộp, một lời kịch của nhân vật game nào đó: "Quy tắc, sinh ra là để bị phá vỡ!"

Tất cả hết cách nhìn cái hộp, không có một chút manh mối nào với khóa mật mã. Lạc Văn Hiên thử mấy lẫn vẫn không mở được, tìm kiếm nửa ngày trong phòng cũng không có manh mối gì liên quan đến con số, khả năng cao nhất chính là ngày tháng nhưng không biết vì sao thử rồi vẫn sai.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, não Lạc Văn Hiên đã từ chối xử lý tính toán phức tạp, sự vật trước mắt bắt đầu xuất hiện hiện tượng chồng bóng cùng vài điểm đen thoắt ẩn thoắt hiện. Ngón tay cậu vô thức vuốt ve dòng chữ dưới đáy hộp, quy tắc, sinh ra là để bị phá vỡ.... Điểm sáng chợp loé lên trong đầu, không đợi cậu suy ngẫm cẩn thận thì trong tay đã trống không. Lạc Văn Hiên hơi mờ mịt đưa mắt nhìn Phương Quýnh, người nọ đoạt lấy chiếc hộp rồi đột ngột ném xuống đất, hộp phát ra tiếng va chạm rồi lăn tới bên dưới chân một người khác.

Phong Khải khom lưng nhặt đồ vật dưới chân, cầm nó trong tay đánh giá một hồi rồi nhìn bọn họ, hay chính xác hơn là nhìn Lạc Văn Hiên.

"Mọi người không phát hiện sao? Không khí nơi này đang giảm dần. Hạn chế nửa tiếng sau đại khái sẽ không dẫn tới điều gì khác, chỉ là không khí cạn kiệt, tất cả đều ngạt chết mà thôi."

Anh nói nhẹ như không, nếu bỏ qua nội dung thì còn tưởng rằng đang thong thả bàn chuyện trưa nay ăn gì.

"Vì thế nên tôi khuyên cậu." Anh chuyển tầm mắt nhìn Phương Quýnh rồi mới từ từ bước tới bên này. "Vẫn nên bảo tồn khí lực một chút."

Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt chiếc hộp vào tay Lạc Văn Hiên, đồng thời nhỏ giọng nói bên tai cậu. "Còn 5 phút, Tiểu Hiên, anh tin em làm được."

Lạc Văn Hiên ngơ ngác quay đầu lại , đối diện với gương mặt tuấn tú phóng to của đối phương, khuôn mặt ngu ngốc sững sờ. Kỳ thực cậu đã đến cực hạn, lúc này chỉ hít vào thôi cũng đã khó khăn, ruột gan phèo phổi trong người đang lên cơn điên cuồng gào thét. Cả người cậu đều sắp nổ tung, ngón tay giật giật. Không biết là vô tình hay cố ý, Phong Khải đặt hộp vào tay cậu để mặt trên hướng lên, cậu sờ được dòng chữ lồi lõm dưới đáy. Chữ viết, quy tắc...Phá vỡ....là ý đảo ngược lại? Bốn chữ số xuất hiện duy nhất chỉ có 2019, 9102? Chẳng lẽ lại đơn giản đến vậy?

Một tiếng "lạch cạch" vang lên, sau khi Lạc Văn Hiên nhập password, chiếc hộp mở ra. Bên trong là một cái điều khiển từ xa vừa chừng lòng bàn tay, bên trên chỉ có một nút màu đỏ, không có bất kỳ chữ cái lưu ý nào. Nhưng lúc này dù có bị nổ chết cũng thoải mái hơn nhiều so với từ từ bị rút ngạt dưỡng khí.

Lạc Văn Hiên không chút do dự nhấn nút.

Tiếng "ù ù" kéo dài, ngọn lửa 5D(1) cùng đèn tỏa nhiệt trong lò sưởi đều bị tắt đi, lộ ra con đường cái đằng sau. Lúc trước Lạc Văn Hiên đã đưa tay tìm kiếm chỗ đó, rõ ràng khi đấy truyền đến xúc cảm không khác gì một bức tường, lạnh lẽo, dày dặn nhưng giờ đây lại trở thành một con đường. Cách giải thích duy nhất là lúc trước có tấm che và đã bị rút ra.

Mọi người chạy vào lối đi như một đám ong vỡ tổ, trong đó mang không khí trong lành cùng hi vọng sống sót. Lạc Văn Hiên vẫn ngơ ngác ngồi chỗ đó, bị mọi người chen lấn xô đẩy. Không khí trong phòng vẫn tiếp tục giảm xuống, cậu cảm thấy mình như đã chết, hoàn toàn không nhúc nhích được. Ù tai, buồn nôn, tứ chi vô lực, một vùng đen tối trước mắt, trái tim vốn đang điên cuồng nhảy đập lại dường như đã dừng lại.

"Tiểu Hiên, không được ngủ." Hình như có ai đó đang gọi cậu, là ai vậy? Nhưng cậu mệt lắm rồi, chỉ ngủ một chút thôi....

....

.....

"Thịch"

"Thịch"

Cậu nghe được tiếng trái tim mình dồn dã đập vội.

"Khụ..Khụ.." Lạc Văn Hiên hít sâu một cái, cau mày ho khan rồi đột nhiên mở mắt. Đập vào mắt cậu lúc này là một chiếc đèn cổ bằng thủy tinh, nghiêng đầu nhìn thì thấy những người khác đều ngồi đối diện ghế sô pha, chỉ một mình mình nằm trên ghế bên này, còn gối đầu lên chân ai đó. Lạc Văn Hiên nhắm mắt lại, mở mắt ra vẫn là cảnh tượng như thế, tuyệt, giờ xác định được không phải đang mơ rồi.

Cậu ngồi dậy, nhìn người chịu trách nghiệm làm gối cho mình, Phong Khải.

"Cảm ơn, người anh em."

Cảm giác lúc này khá giống lúc uống say. Mọi chuyện từ lúc mở khóa đến sự việc phát sinh về sau cứ như thể được phủ lên tầng lụa trắng, mơ mơ hồ hồ, có nhớ mà cũng không nhớ. Cuối cùng trong đầu cậu chỉ còn ấn tượng khá rõ ràng là bóng lưng mọi người tiến vào lối đi, không có Phong Khải. Không có gì bất ngờ, việc cậu vẫn lành lặn nằm chỗ này, chắc chắn là phúc của người anh em này.

Cậu đùa giỡn nói: "Ân cứu mạng không có gì báo đáp, lấy thân báo đáp được không? Ha ha".

Nói xong chỉ thấy những người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, không hề có ý buồn cười trong đó, cậu hơi lúng túng, không cười nữa. Thế mà Phong Khải lại cong khóe môi, đưa tay ra sờ dưới mũi, giọng nói mang theo ý cười.

"Cầu còn không được."

Lạc Văn Hiên: ??? Tôi coi anh là anh em vậy mà anh lại muốn chơi gay với tôi?

Lạc Văn Hiên lặng lẽ dịch chuyển người, ngồi cách xa Phong Khải một chút.

"Chúc mừng người chơi đã vượt qua vòng đầu tiên, thời gian không còn sớm, mời hưởng thụ bữa tối phong phú của các vị. À phải rồi, nhắc nhở một câu, hiếu kỳ hại chết mèo, khi trời tối xin hãy nhắm mắt."

"Là sao? Bảo bữa tối phong phú, chỗ này có xíu bữa tối nào đâu? Đói muốn chết rồi." Hứa Hi Diêu oán giận lầm bầm.

"Chị Hi Diêu nói đúng, em đói lắm lắm rồi." Thẩm Dao San vò bụng, oan ức mong mỏi nhìn Lạc Văn Hiên. Mặc dù không ai biểu thị rõ ràng nhưng trải qua một vòng vừa rồi, phàm là người có chút khả năng đều biết, muốn qua ải thành công phải dựa vào Lạc Văn Hiên.

"Vậy thì đứng dậy tìm manh mối đi, đừng ngồi đấy mà than thở." Người lên tiếng là Triệu Lai Trí, người trung niên chắc là hơn bốn mươi, cũng vượt qua vòng vừa nãy, người có khả năng được "Ưu ái của thần" nhất, chỉ là không biết vì lý do gì mà ông ta không nói ra. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, ông ta quay đầu lại nhìn, vừa chạm phải tầm mắt nhau trong chốc lát đã vội vã chuyển hướng nhìn. Lạc Văn Hiên nhíu mày, cảm giác biểu cảm của ông ta rất kỳ quái, như là đang chột dạ vậy.

Cậu đứng dậy, không vội vã tìm manh mối mà nghiêm túc quan sát phần trang trí của căn phòng này. Căn phòng mang đậm phong cách cung đình thời Trung Cổ, trên tường là những bức tranh sơn dầu với nội dung khác nhau. Bên phải là một cái bàn dài, trên bài có những cây nến đang cháy, bát thủy tinh long lanh, khay thức ăn viền vàng, dao nĩa khảm đá quý, nhưng cũng không thể gọi là bữa tối thịnh soạn được(*).

Khiến người ta chú ý nhất là bức tranh sơn dầu ở chính giữa phòng khách, Lạc Văn Hiên chậm rãi bước tới gần bức tranh. Bên dưới bức tranh ghi chú 'Napoléon I lên ngôi'(3), bên trong có rất nhiều người nhưng....

Một số người ngũ quan không đầy đủ...

Lông tơ cả người Lạc Văn Hiên suýt nữa đều nổi hết lên. Không nhìn kỹ thì không nhìn ra cái gì, dù sao cũng chỉ là một nhóm nhân vật làm nền, cũng có rất nhiều nhưng nếu để ý thì trong tranh vừa vặn có sáu người khuyết tật, người mất mắt, người mất tai, người mất mũi,...

Có những thứ lúc bạn không chú ý thì chẳng bao giờ phát hiện. Một khi đã thấy nó, bạn sẽ thấy cái sự kỳ lạ kia muốn rõ đến mức nào thì rõ đến mức đấy, chỉ hận không thể đập thẳng vào mặt mình, không cần nhìn cũng biết sai chỗ nào.

Hiện tại thì căn phòng nhỏ hoa lệ có vẻ rất an toàn, không có một chút cảm giác nguy hiểm nào. Vậy bức tranh này có ý nghĩa gì? Để ám chỉ kết cục của sáu người bọn họ trong vòng này?

"Được rồi, những vị khách quý, tiệc rượu đã bắt đầu. Mời mọi người ngồi xuống, nhắc nhở nhẹ một chút là tôi không thích người không có trật tự nề nếp đâu."

Thanh âm người vừa nãy lại vang lên, tất cả đồng loạt dừng động tác, mấy mặt nhìn nhau.

"Là sao cơ?"

"Kêu mình đi ăn cơm à?"

"Chắc là kêu chúng ta ngồi xuống?"

"Chắc là vậy rồi, đến bàn ăn ngồi thôi."

"Từ từ, giờ mình ngồi luôn hay là xếp hàng ngồi?" Hứa Hi Diêu gọi mọi người đang hướng tới bàn ăn lại, quay đầu nhìn Lạc Văn Hiên vẫn đang đứng trước bức tranh không rời. "Đại thần, anh nghĩ, cái này có thể có nguy hiểm gì không?"

Lạc Văn Hiên dừng lại một chút, thu hồi tâm tư trên bức tranh quỷ dị, sau đó lắc đầu.

"Nguy hiểm hay không thì tôi không biết, tốt nhất thì chúng ta nên cẩn thận một chút.Từ lúc bắt đầu đến giờ cũng không có thứ tự đánh dấu của mỗi người, bây giờ thì chúng ta cứ ngồi theo thứ tự đến đây đi."

Mọi người gật đầu đồng ý. Bắt đầu từ Phương Quýnh ngồi một bên trên bàn dài, tiếp theo là Thẩm Dao San, Triệu Lai Trí, Hứa Hi Diêu. Lạc Văn Hiên cho rằng mình là người cuối cùng, cậu đi thẳng tới cái ghế đứng cuối, chỉ chờ Phong Khải ngồi xuống là cậu cũng có thể ngồi xuống. Nhưng sau đó Phong Khải lại kéo cậu tới bên cạnh mình, kéo ghế dựa số 5 ra.

"Sai rồi, đây mới là của em." Vừa dứt lời, anh đã đứng bên cạnh ghế số sáu, nghiêng đầu cười với cậu.

Trong lòng Lạc Văn Hiên hơi bối rối, ở bước ngoặt sinh tử, hai người vốn không quen biết, khi đó cậu đã mất hẳn khả năng hành động, rõ ràng là một điều phiền phức nhưng không phải người nọ lại lựa chọn đưa mình đến nơi an toàn trước tiên sao?

Có thể xác nhận được, anh ấy là người tốt.

"Xem ra mọi người đã ngồi đúng chỗ theo thứ tự, vậy thì xin mời hưởng thụ bữa tối phong phú, những khách mời đáng kính của chúng tôi." Nói xong, bốn phía đột nhiên chìm vào đen tối.

" A!" "A!!" Bên tai vang lên tiếng hét sợ hãi của hai cô gái, Lạc Văn Hiên vốn không làm sao cũng bị hai tiếng gào làm cả kinh, giật cả mình, sau đó lại tựa hồ như nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên từ bên cạnh.

Lạc Văn Hiên vừa xấu hổ vừa buồn bực, mặt cậu đỏ bừng lên, may cái là còn không gian mờ tối, không ai nhìn thấy cậu bây giờ. Lạc Văn Hiên lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cậu cảm giác hình như có một vài người tiến vào. Có cái gì đó đặt bên cạnh mình, mang theo một làn gió yếu ớt man mát thoảng vào, thứ gì đó được đặt vào phía trước cậu, rất nhanh người kia đã biến mất, trong phòng vẫn đen kịt một màu.

"Tôi bảo này......Nãy có người vào à?" Người nói chuyện là Phương Quýnh, giọng nói của cậu ta vang lên khe khẽ trong không gian an tĩnh này.

"Em không biết, em sợ lắm.....A...Em vẫn đang nhắm mắt nãy giờ đây này." Thẩm Dao San dùng giọng sụt sịt trả lời cậu ta.

Tình cảnh lại lâm vào khó xử...

"Haha....Em gái, em có mắt mèo hay gì? Còn có chức năng nhìn trong tối cơ sao? Em nói cứ như em mở mắt sẽ nhìn thấy ấy." Hứa Hi Diêu không nhịn được cười, những người cũng cười theo, bầu không khí căng thẳng đang đọng lại đột nhiên buông lỏng, cũng có vẻ đang dần dễ thở hơn.

Lạc Văn Hiên đưa tay sờ mặt bàn, mò một hồi liền chạm phải khay thức ăn, cậu nghe được những người khác đang nhỏ giọng thảo luận thứ gì ở trước mặt mình.

"Cơm tới rồi, ôi, hình như tôi ngửi thấy mùi thơm thật là thơm."

"Vậy còn chờ gì nữa, mau ăn đi."

"Không biết này là cái gì nữa, hơi ngọt ngọt, vị giống bơ kem."

Lạc Văn Hiên tìm thấy cái núm nắp, đang chuẩn bị mở ra thì đột nhiên bị người khác đè lại tay, là Phong Khải. 3 phút sau đó, hai người lặng yên tranh đấu, một người cố mở nắp, một người cố ấn lại.

"Mọi người có vừa ý món ăn không?" Tiếng cười vang lên không mang theo ý tốt. "Mời hưởng thụ thỏa thích, còn 5 phút nữa nha."

Lạc Văn Hiên cảm thấy tranh chấp ấu trĩ như vậy chẳng có tý ý nghĩa gì, huống hồ bụng cũng không quá đói, cậu liền chủ động từ bỏ, đối phương cũng thuận thế rút tay về.

"Hết giờ rồi nha~"

Mọi người còn không biết ý nghĩa của nó, đều cho rằng thức ăn sẽ biến mất, cố nhân cơ hội nhét hai miếng vào miệng. Đột nhiên cả gian phòng đồng loạt sáng lên, thậm chí còn hơi chói mắt.

Lạc Văn Hiên theo phản xạ giơ tay che mắt, ánh đèn sáng choang làm cậu gần như muốn chảy nước mắt luôn rồi.

Tay vừa mới buông xuống, còn chưa thấy cái gì đã bị Phong Khải ngồi bên cạnh che mắt lại.

Lạc Văn Hiên:???

Cậu giận dữ giơ tay nắm lấy tay Phong Khải, tính dùng lực kéo tay anh xuống. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng ghế tựa đập xuống sàn, tiếng nôn mửa, loạn tùng phèo, Lạc Văn Hiên không khỏi dừng lại một chút.

Thế này....chuyện gì xảy ra?

-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán thử xem là cái gì nè?

Tui có tội, càng ngày càng chậm QAQ.

Có điều cũng không có ai xem, chắc là flop mất rồi. Bộ này còn có tên là "truyện Schrödinger", chỉ ai hữu duyên mới thấy được thoi, ha ha

----------------------------------------

(1) Tác giả ghi 3D nhưng bên trên ngọn lửa từ hiệu ứng 5D nên tui sửa theo trên luôn.

(3)Napoléon I lên ngôi: 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play