Ôn Diễn dự đoán sẽ có một ngày giống như bây giờ.
 
Nhưng cho đến bây giờ, quả thực anh nhẫn nhịn em trai mình rất lâu rồi, chuyện bên nhau với Thịnh Nịnh, anh đuối lý anh nhận nhưng cái tên Ôn Chinh tiểu nhân đắc chí như vậy, nhìn thật sự thiếu đánh.
 
Khi Ôn Diễn còn nhỏ, mẹ qua đời sớm, bố lại bận rộn với công việc, trong nhà có em trai có cháu ngoại gái phải chăm sóc, căn bản không có tư cách nổi loạn và tùy hứng.

 
Ngoại trừ cháu ngoại gái nhỏ nhất hiểu chuyện nhất, lại sợ người cậu như anh cho nên ít khi anh bận tâm quá nhiều nhưng có hai tên khác lại khác, làm cho anh đau đầu không ít lần, không hề nói khoa trương, quả thực hai tên này chính là tiểu ma vương vô pháp vô thiên.
 
Em trai ỷ vào nhà có tiền nên xưng bá xưng vương ở trường, yêu sớm đánh nhau là chuyện không như cơm bữa, mỗi lần anh thay bố đi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp em trai, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng lắc đầu thở dài chứng tỏ rõ ràng là hai anh em, sao lại chênh lệch lớn như vậy.
 
Cháu ngoại gái cũng được nuôi thành một thân tính tình kiêu căng của cô cả, đu idol đu đến mức suốt ngày la hét muốn đi lang bạt giới giải trí, thế mà một cô nhóc mười mấy tuổi lại dám lừa gạt người nhà tìm người khác đến mạo danh bố mẹ ký hợp đồng cho mình, rồi lén đi thật xa chạy một mình ra nước ngoài làm thực tập sinh, sau khi bị anh bắt về nhốt hơn nửa tháng mới thành thật.
 
Cháu ngoại gái anh không đánh được cũng không nỡ đánh, vì thế từ nhỏ đến lớn Ôn Chinh làm em trai bị anh đánh không ít lần.
 
Nếu không phải hai chị em Thịnh Nịnh còn ở đây, anh muốn nể mặt Ôn Chinh thì đoán chừng lúc này đã đánh nó lâu rồi.
 
“Nói đủ chưa?” Giọng điệu Ôn Diễn không kiên nhẫn: “Nói đủ rồi thì có thể mang thức ăn lên chưa?”
 
Chôn anh hai một lúc, Ôn Chinh cũng coi như là giải tỏa tức giận, tạm thời cho miệng nghỉ rồi gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Bữa cơm này anh ta ăn vô cùng thoải mái, có thể nói là từ khi chia tay Thịnh Thi Mông tới nay, đây là lần thoải mái nhất.
 
Ôn Chinh chỉ ăn thoải mái còn chưa đủ, anh ta còn đặc biệt để ý cảm nhận của Thịnh Thi Mông và chị gái cô ấy, hỏi các cô có hợp khẩu vị hay không, nếu không hợp khẩu vị thì chọn món khác.
 
Hai chị em đều không kén ăn, cũng không biết bữa ăn này tốn bao nhiêu tiền, lưỡi của các cô cũng không làm từ vàng, ai dám soi mói.
 
Ôn Diễn cũng không có ấn tượng gì tốt đối với nhà hàng, cho dù ông chủ chính là em trai anh thì bình thường lúc anh xã giao cũng không thích tới, trừ phi là bên đối tác chỉ định phải tới ăn cơm chỗ này, anh mới cố sắp xếp bữa tiệc ở chỗ này.
 
Anh không ăn đồ ăn nhiều nên Ôn Chinh  rót rượu cho anh.
 
“Anh, chúng ta uống một chén đi.” Ôn Chinh cười tủm tỉm giơ ly rượu lên.
 
Ôn Diễn: “Anh uống với em, em có thể cho anh bao nhiêu lợi ích?”
 
Ôn Chinh hơi im lặng: “Cũng không phải em đang nói chuyện làm ăn với anh.”
 
“Anh uống rượu hoặc là vì lợi, hoặc là làm nhân tình, không có lợi có thể mưu đồ, đây cũng không phải là nhân tình gì, anh uống với em làm gì.” Ôn Diễn lạnh lùng gạt sang một bên: “Em tự mình uống đi.”
 
Ôn Chinh á khẩu không nói nên lời, nếu không như vậy sao anh trai anh ta có thể trở nên mạnh mẽ gia nhập vào Tập đoàn tại đại hội cổ ĐSu khi xuất ngũ, chỉ làm thái tử mấy năm đã lên ngôi, bên kia bố cũng cam tâm tình nguyện thoái vị làm Thái thượng hoàng, đừng nói đấu tranh nội bộ, ngay cả tư cách soán vị anh ta cũng không có.

 
“Được, anh không uống với em.” Ôn Chinh lại nói với Thịnh Nịnh: “Chị gái Mông Mông, theo tuổi tác mà nói cô nhỏ hơn tôi mấy tuổi, tôi trực tiếp gọi tên cô, cô không ngại chứ?”
 
Thịnh Nịnh gật đầu: “Đương nhiên là đư

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play