Thịnh Nịnh mím môi, giọng điệu không chắc lắm hỏi lại: “Đáp lễ gấp mười lần?” “Sao, chê ít à?” Ôn Diễn hỏi ngược lại. Cô vội vàng lắc đầu, nhận năm trăm hai mươi tệ kia sau đó bấm bấm chọt chọt trên điện thoại của mình. Ngay sau đó Ôn Diễn cũng nhận được tin nhắn của cô. “Năm trăm hai mươi tệ.” “Xin vui lòng nhận tiền.” Người đàn ông nhìn cô trả tiền lại, cau mày hỏi: “Không cần?” “Không phải là đang chơi trò chơi chuyển khoản WeChat sao?” Thịnh Nịnh chớp chớp mắt, vẻ mặt phát hiện kiểu kiếm tiền nhanh vèo vèo: “Năm mươi hai biến năm trăm hai, hiện tại tôi chuyển năm trăm hai cho anh, anh cho chuyển cho tôi năm ngàn hai.” Ôn Diễn sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt vốn sáng sủa nhanh chóng lại căng thẳng âm trầm xuống. “Thịnh Nịnh.” Ôn Diễn nghiến răng trầm giọng hỏi: “Lỡ đây là lừa đảo viễn thông thì sao?” Thịnh Nịnh đúng tình hợp lý nói: “Nếu tôi cảm thấy đây là vụ lừa đảo, chắc chắn sẽ không chuyển tiền cho anh nữa, tôi đâu có ngốc như vậy. ” Dưới ánh mắt chờ mong của Thịnh Nịnh và nghe như rất có đạo lý, Ôn Diễn giật môi đầy ý vị, đầu ngón tay bấm xác nhận nhận tiền sau đó cất thu điện thoại vào trong túi áo khoác. Thịnh Nịnh nhắc nhở: “Sếp Ô, năm ngàn hai.” “Một cắc cũng không có.” Ôn Diễn lạnh lùng nói: “Lái xe của cô đi, đừng làm mất thời gian của tôi.” Hai mắt Thịnh Nịnh mở to: “Anh có tiền như vậy còn chơi lừa đảo viễn thông nữa?!” “Là do cô ngu ngốc chuyển tiền lại cho tôi.” Ôn Diễn bất vi sở động: “Không phục thì gọi 110 tìm cảnh sát đi.” *Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục. Đương nhiên Thịnh Nịnh không có khả năng tìm cảnh sát được vì thế cô thất vọng gạt mắt sang một bên, khởi động xe chở anh đến địa điểm tham quan tiếp theo. Xe chạy đến giữa đường, trong lúc chờ đèn xanh, Thịnh Nịnh lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ôn Diễn, phát hiện anh vẫn mang gương mặt cứng nhắc ấy, tuy đẹp trai, đường cằm lạnh lùng cứng rắn nhưng môi mím chặt thành một đường thẳng không có cảm xúc, lộ khí thế người sống chớ lại gần. Giả sử người hôm nay đi dạo với Ôn Diễn là trợ lý Trần hoặc thư ký Trương, hai người họ sẽ có mắt nhìn hơn cô, nếu Ôn Diễn muốn hoa thì họ sẽ không giống như cô chỉ mua một đóa mà nói không chừng sẽ thầu hết hoa của dì bán hoa. Nếu như nói cô mua hoa để nịnh cấp trên vui vẻ thì cấp trên đáp lễ lại có nghĩa là gì? Bình thường nhà tư bản boa tiền cho người khác quen rồi, không nghĩ tới hôm nay sẽ có người dùng loại cách ngu ngốc này từ chối tiền boa của mình. Nhưng con số tiền boa này quá đặc biệt, cho dù chỉ là trùng hợp, đúng lúc chỉ là năm mươi hai gần mười lần, chỉ là anh thích boa tiền cho người khác thì cô cũng không thể lấy. Thịnh Nịnh rũ mắt xuống, môi khẽ mím, hai tay vô thức nắm chặt tay lái. Sau đó cô một lòng một dạ dẫn Ôn Diễn đi vài địa điểm tham quan nữa, một ngày bôn ba như vậy, miệng lưỡi Thịnh Nịnh khô rang, nước khoáng do cô mang đến, ngay cả một chai Ôn Diễn cũng chưa uống hết mà cô uống ùng ục hai chai. Ba trăm sáu mươi nghề, quả nhiên xã súc* làm nghề nào cũng không dễ dàng. *Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT