Thịnh Nịnh hít sâu hai hơi, trong lòng mặc niệm: I love my job, i love my job. Trước đây liều mạng học tập, mỗi khi học không vào thì tẩy não mình “Tôi thích học tập”, bây giờ sắp bước vào xã hội, dùng chiêu tẩy não làm tê liệt mình cũng khá có ích. Ông chủ không hợp tác với công việc, Thịnh Nịnh đành tự mình làm hết.
Chuẩn bị tất cả kế hoạch xong xuôi, cô gửi kế hoạch cho Ôn Diễn, hỏi anh có ý kiến gì không. Thịnh Nịnh đã từng nghe rất nhiều chuyện bên A bức bách bên B, lúc bắt đầu làm nói với bên B rằng cô cậu cứ làm thoải mái tuỳ ý, tỏ ra mình rất dễ nói chuyện khiến bên B nghĩ rằng tiền này kiếm dễ quá. Chờ bên B làm tốt việc đứa kết quả báo cáo cho bên A, bên A lập tức thay đổi thái độ trước đó, nói cái này không được cái kia không vừa mắt, nhưng không được không vừa mắt ở chỗ nào thì lại không nói cụ thể, chỉ biết nói “Không đạt được kỳ vọng của tôi, cô cậu phải sửa lại”, chỉ biết dùng lời đó để giả bộ trước mặt B chứ cũng chả nói được gì liên quan tới công việc báo cáo. Dù sao cô cũng đã tính toán hết rồi, ngay từ đầu hỏi anh anh nói không nói ý kiến, giữa đường lại đổi ý các thứ thì tiền lương này cô cũng không cần, dù sao cũng không phải đưa tiền mặt, cô không phải là người khó ở, ở chỗ nào cũng được, cùng lắm thì đổi khách sạn nhỏ thôi. Có đôi khi nên cứng rắn thì vẫn phải cứng rắn một chút. Kết quả Ôn Diễn trả lời: “Không có ý kiến.” Cơn tức vứt mịa không làm việc nữa bị đập chết ngay tức khắc, Thịnh Nịnh nhìn câu trả lời của anh sửng sốt hơn nửa ngày. Thịnh Nịnh: “...” Được rồi. Sáng hôm sau, Thịnh Nịnh rời giường đúng giờ, lên lầu đến phòng tìm Ôn Diễn. Lúc này Ôn Diễn đang ăn sáng, cằm hất hất cằm, ánh mắt chỉ chỉ bữa sáng trên bàn. “Lại đây ăn đi.” Đúng lúc Thịnh Nịnh cũng chưa ăn sáng, chân thành nói cảm ơn rồi ngồi xuống ăn bữa sáng. Các doanh nghiệp lớn là tốt, vừa làm việc vừa bao ăn ba bữa, đã quá. Rõ ràng bữa sáng hôm nay và hôm qua khác nhau, đặc biệt là tiểu long màn thầu*, khách sạn làm rất khéo, một lồng chỉ có bốn chiếc, hoàn toàn không đủ ăn nữa. *Tiểu long bao là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải. Ở Thượng Hải, chúng được gọi là tiểu long màn thầu vì người nói tiếng Ngô ở Trung Quốc sử dụng định nghĩa truyền thống của "màn thầu", dùng để chỉ cả loại bánh có nhân và không có nhân. Thịnh Nịnh tưởng Ôn Diễn thích ăn cho nên hôm nay anh gọi người làm nhiều hơn rồi đưa tới. “Tiểu long bao ở quê tôi có hương vị không tệ đâu.” Thịnh Nịnh nói: “Vỏ mỏng nhân dày, cắn một cái nước canh bên trong vừa nhiều vừa tươi.” Tiểu long màn thầu sau khi được hấp chín, toàn bộ lớp vỏ bên ngoài có hình dạng như nửa trong suốt, mềm mại tươi ngon, nhân thịt đậm đà, nước canh nhiều và ngọt, cắn một miếng cả miệng ngập tràn nước canh lẫn bánh, nước canh nóng hổi chảy ra từ chỗ cắn, lập tức tràn đầy thìa nhỏ dùng cơm. Mặc dù hơi nóng một chút nhưng ngon đến mức không chịu nổi luôn. “Cũng không tệ lắm.” Ôn Diễn ừ một tiếng, lười biếng hỏi ngược lại: “Không phải cô thích ăn sao?” Trong miệng Thịnh Nịnh còn đang nhai, che miệng nhồm nhoàm hỏi: “Sao anh biết tôi thích ăn tiểu long bao thế?” Cô nhớ rõ ngày hôm qua mình tỏ ra là món nào mình cũng thích ăn hết mà. “Ngày hôm qua thấy cô ăn cái này nhiều nhất, một mình ăn hơn phân nửa.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Lúc tôi gắp cái cuối cùng, ánh mắt cô nhìn thẳng lên đũa của tôi, cô nói coi sao tôi biết được đây.” Trong thời gian ngắn Thịnh Nịnh hơi ngượng ngùng gãi gãi mặt. Anh không nói, bản thân cô cũng không chú ý lắm, thì ra trong một bàn thức ăn, ánh mắt cô sẽ vô thức nhìn vào món ăn mình yêu thích. Sau khi ăn xong bữa sáng, Ôn Diễn đi vào phòng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Nịnh đứng ở phòng khách chờ anh, đúng lúc dì phụ trách quét dọn vệ sinh gõ cửa. Là Thịnh Nịnh mở cửa, dì ấy vừa thấy người mở cửa là một cô gái trẻ tuổi thì mặt mày ngạc nhiên dữ lắm. Thịnh Nịnh biết vì sao dì sửng sốt nên chủ động giải thích: “Tiên sinh Ôn thay quần áo ở bên trong.” Sự tò mò trong mắt dì vẫn không tan đi nhưng ngoài miệng nói: "À, ra thế.”
Chờ Ôn Diễn đi ra từ bên trong, thấy dì đang thu dọn bàn, trước tiên thản nhiên nói một tiếng vất vả rồi sau đó lại nói với Thịnh Nịnh: “Đi thôi.” Thấy tiên sinh Ôn muốn ra ngoài, dì vội vàng hỏi: “Tiên sinh Ôn, ga trải giường ngày hôm qua ngài nói không cần thay nên tôi chưa thay, không biết hôm nay có cần thay mới không?” Vẻ mặt người đàn ông dừng một cái, gật đầu: “Thay đi.” Dì thầm nghĩ quả nhiên, nhưng chờ đến khi đi vào phòng ngủ chuẩn bị “chào đón” một đống lộn xộn thì lại phát hiện trên giường không khác ngày hôm qua là mấy, tuyệt đối không lộn xộn. Ôn Diễn tốt nghiệp trường Quân đội, trong cuộc sống vẫn giữ lại những thói quen nhỏ năm đó, sau khi rời giường có thói quen trải chăn mền phẳng lì. Dì vén chăn lên, phát hiện trên ga trải giường cũng rất sạch sẽ. Ủa gì dậy, đây là dọn dẹp rồi hả? * Lúc này Thịnh Nịnh đã đi thang máy xuống lầu với Ôn Diễn. Trong lòng Thịnh Nịnh vẫn luôn suy nghĩ lời dì vừa nói, ba mươi Tết cô ngủ trên giường, ngày mùng một Tết Ôn Diễn ngủ trên giường, đáng lẽ trong ngày đó anh nên cho người thay ga trải giường mới mới phải chứ. Tối hôm đó cô tắm rửa xong, ngủ cũng rất ngay ngắn, không dám xoay lui xoay tới nhiều, chắc là không lưu lại mùi vị và dấu vết gì trên giường cho nên Ôn Diễn mới không chú ý tới nên không thay ga trải giường. Thịnh Nịnh nghĩ thông suốt, cũng không còn rối rắm chuyện thay ga trải giường nữa.........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT