Hơn nửa ngày cô thấy Ôn Diễn không nói gì, chỉ rũ mắt lẳng lặng nhìn mình, trong mắt như có cảm xúc gì dần dần loang ra. Thịnh Nịnh nhìn chằm chằm chiếc cổ áo bẻ của áo khoác anh, ngoan ngoãn đứng yên. Cô cũng không biết anh nghĩ gì về chuyến thăm hỏi đột ngột của cô nhưng lại ngại nói mục đích thực sự của mình khi đến đây, chúc Tết chỉ là vỏ bọc, cô chỉ không muốn ăn Tết một mình thôi.
Không lẽ anh bảo cô chúc Tết ở sảnh lớn sau đó đuổi cô đi không? “Có lạnh không?” Ôn Diễn cúi đầu hỏi một câu. Thịnh Nịnh sửng sốt, lắc đầu: “Còn tốt nhắm.” Sau đó hai người lại im lặng tiếp, Thịnh Nịnh đành phải căng da đầu lặp lại mục đích mình tới đây thêm một lần nữa. “À ừm, tôi tới chúc Tết anh.” “Biết.” Ôn Diễn nhẹ giọng nói: “Đi lên rồi chúc.” Trong lòng Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không có ý định để cô chúc Tết xong cũng say goodbye cô.
Khách hàng muốn lên lầu, trước tiên phải đăng ký thông tin cá nhân tại quầy lễ tân khách sạn, lúc Thịnh Nịnh đưa chứng minh thư cho quầy lễ tân, chị gái hiếu kỳ nhìn Ôn Diễn rồi lại nhìn Thịnh Nịnh. Tố chất chuyên môn không cho phép, tất nhiên lễ tân không thể hỏi nhưng cô ấy có thể nhìn thấy và tưởng tượng. Mấy năm làm lễ tân, lớn hay nhỏ gì cô ấy cũng chứng kiến rất nhiều tình tiết drama, phổ biến nhất chính là phu nhân giàu có mang một đám bạn thân đến, bảo lễ tân cung cấp số phòng đi bắt quả tang nam kẻ thứ ba hoặc là một ông già khú đế bụng phê ôm hai cô gái bằng tuổi con gái mình tới thuê phòng, thậm chí còn có bề ngoài sáng sủa, thật ra nội tâm khiếp đảm không dám come out*, chỉ có thể cùng bạn tình đồng giới của họ lén lút đến khách sạn thuê phòng đoàn tụ. *Công khai tính dục, là một cụm ẩn dụ cho việc người thuộc cộng đồng LGBT tự tiết lộ về xu hướng tính dục hoặc bản dạng giới của họ. Tiên sinh Ôn là khách VIP của khách sạn bọn họ, hầu như mỗi lần đến Thượng Hải để công tác đều lựa chọn ở lại tại khách sạn của bọn họ, tự nhiên khách sạn cũng đặc biệt sắp xếp phòng và dịch vụ đầy đủ cho anh. Trợ lý hoặc thư ký thường xuyên đi công tác với anh được sắp xếp một phòng khác, vì vậy phòng đó chỉ có tiên sinh Ôn ở. Đàn ông có thể ở khách sạn cao cấp cũng không có nghĩa là áo quần gọn gàng, có rất nhiều khách nam VIP sẽ thư giãn vào ban đêm, chọn đi đến quán bar mở một tầng của khách sạn bọn họ để săn bắn, chọn một người phụ nữ xinh đẹp, nếu vừa mắt thì sẽ ôm phụ nữ đó trở về phòng vui vẻ. Lịch trình của tiên sinh Ôn bận rộn, bình thường chỉ có buổi tối mới về khách sạn, trước đó mấy quầy lễ tân nhỏ biết anh đã cố ý quan sát kỹ, mỗi lần tiên sinh Ôn trở về sẽ mang theo rất nhiều mệt mỏi trở về trực tiếp đi thang máy trở về phòng, sau đó ngày hôm sau lại ra ngoài. Anh đi công tác là đi công tác thật, không giống như những người đàn ông khác, không đi tìm thú vui cho mình. Cũng chính vì điều này cho nên hình ảnh bây giờ rất mới lạ. Mặc dù bây giờ nhiều người trẻ tuổi không chú ý đến việc năm mới phải ở nhà nhưng đó là truyền thống, cùng gia đình chào đón năm mới mới là ý nghĩa nhất. Vào đêm ba mươi Tết, tiên sinh Ôn và một cô gái trẻ trông giống như sinh viên không ở bên gia đình của họ mà cùng nhau chào đón năm mới trong phòng khách sạn của họ. “Tiên sinh Ôn, trong phòng của ngài chỉ có đồ dùng cá nhân riêng của ngài.” Lễ tân tri kỷ hỏi: “Có cần chuẩn bị cho vị tiểu thư này không ạ?” Sắc mặt Thịnh Nịnh lúng túng, vừa định nói không cần, cô cũng không phải là đồ không biết xấu hổ, Ôn Diễn “bố thí” chỗ đặt chân cho cô đã là tốt rồi.
Kết quả Ôn Diễn thản nhiên đáp: “Ừm” Thịnh Nịnh không khỏi cảm động bĩu môi, nghĩ thầm ông chủ thật tốt. “Bây giờ hai vị có thể lên phòng rồi.” Lễ tân trả lại chứng minh nhân dân cho Thịnh Nịnh, nở nụ cười chân thành nhất nói: “Hy vọng dịch vụ khách sạn của chúng tôi có thể mang lại một đêm vui vẻ và thoải mái cho hai vị.” Ôn Diễn giơ giơ cằm với Thịnh Nịnh: “Đi thôi.” “Ồ.” Thịnh Nịnh lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh chuẩn bị đi thang máy lên lầu. “Đúng rồi tiên sinh Ôn." Đột nhiên lễ tân gọi Ôn Diễn. Ôn Diễn quay đầu lại, Thịnh Nịnh cũng quay đầu lại theo. Lễ tân do dự một lúc, vẫn dùng giọng điệu dịch vụ rất chuyên nghiệp và uyển chuyển nhắc nhở: “Mấy lần trước khi ngài ở khách sạn của chúng tôi, có thứ ngài nói không cần cho nên chúng tôi không cần chuẩn bị nhưng thật ra chúng tôi vẫn có chuẩn bị, những thứ kia đặt trong ngăn kéo ở dưới tủ rượu vang đỏ, nếu ngài cần.” Vẻ mặt đang lạnh nhạt của người đàn ông bỗng hơi sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc khẽ mở mắt. Thịnh Nịnh đã hỏi ra: “Cái gì vậy?” Sảnh lớn còn có người, lễ tân cũng ngượng ngùng nói toẹt ra, tro
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT