Vừa nghe thấy có bao lì xì chúc tết lớn như vậy, Thịnh Nịnh đã động tâm.
Đây là hai ngàn tám trăm tám mươi tám mươi tám đó!
Hai ngàn tám trăm tám mươi tám mươi tám! Chắc chắn phải đi chúc Tết rồi.
Thịnh Nịnh ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy để em xem có thời gian đi một chuyến hay không.”
Trợ lý Trần và Thịnh Thi Mông cùng nhìn nhau thông qua gương chiếu hậu, trao đổi một ánh mắt ăn ý “Không hổ là chị của em”.
Chuyến bay từ Yến Thành đến Thượng Hải khoảng hai tiếng đồng hồ, khi Thịnh Nịnh và Thịnh Thi Mông đến sân bay, đúng lúc đã qua giờ ăn trưa.
Sau đó, hai người ngồi trên xe buýt một lần nữa, xe buýt đến rìa của trung tâm thành phố rồi họ đến nơi.
Khi đi ngang qua con ngõ hẻm trước đây, nơi này vẫn như cũ, được bao quanh bởi ăng-ten xen kẽ, vài ngày trước vừa có một trận mưa mùa đông, không khí ẩm ướt, trên tường đỏ cũ dính đầy nước, nhìn thấy rêu phong ẩm ướt và cảm giác buồn buồn, rêu trên mặt đất cũng trơn trượt, hai chị em cẩn thận từng bước đi qua.
Nơi này có nhiều người già, họ quyến luyến và chân thành với con ngõ hẻm này, ngay cả khi họ muốn dọn đi thì cũng không đồng ý biến nơi này thành một thành phố phong cách hiện đại để thu hút khách du lịch, vì vậy nên nơi này cứ vậy, không giống như nhiều thập kỷ trước, nó cổ xưa, trầm lắng mang nặng những dấu tích thời gian, không bao giờ thay đổi.
Việc phá dỡ và di dời phải xem may mắn, quy hoạch lớn nhỏ nhiều nơi như vậy, độ may mắn tốt mới làm giàu, độ may mắn kém thì giữ nhà cũ khư khư cũng không lấy được nửa đồng. Thịnh Khải Minh thuộc nhóm người xui xẻo nhất, cho dù treo biển bán thì cũng không bằng giá nhà cao như hiện nay.
Xuyên qua con hẻm, đi về phía trước mấy trăm mét cuối cùng cũng đến khu chung cư cũ hiện tại.
Lúc lên lầu, đúng lúc gặp bà cụ hàng xóm đang xuống lầu.
“Ái chà, Nịnh Nịnh Mông Mông đã về rồi này.”
Thịnh Nịnh và Thịnh Thi Mông cùng thưa chào bà Vương.
“Được rồi, hai đứa càng ngày càng xinh đẹp.” Bà Vương cười vui vẻ gật đầu, lập tức đỡ eo kêu to với lầu trên: “Thạch Bình! Hai đứa nhà cháu về rồi kìa.”
Bà Vương lớn tuổi nên hơi lẩm cẩm, hôm nay nhớ kỹ ngày mai lại quên cho nên ân oán nhà họ Thịnh, không kể con cái buôn chuyện với bà bao nhiêu lần bà cũng không nhớ được, chỉ biết nhà họ Thịnh có hai cô con gái, ai nấy đều rất xinh đẹp.
Thạch Bình nghe thấy tiếng kêu này, vội vàng đi ra từ trong nhà.
Tóc bà cột thấp sau gáy, đeo bao tay và tạp dề, trên mặt đã nhuốm màu sương gió nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự dịu dàng thanh lịch năm đó.
“Mẹ.”
“Dì.”
Thạch Bình lau tay nơi tạp dề rồi đưa tay qua: “Hai cái vali to đùng vậy, để mẹ xách lên giùm hai đứa.”
Hai chị em đều không đồng ý, tự mình mang vali lên lầu.
Vào nhà, Thạch Bình hỏi các cô có ăn cam hay không, Thịnh Nịnh nhìn quanh một vòng, hỏi: “Ba tôi đâu
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT