Thịnh Nịnh ngoan ngoãn nhắm mắt đáp lại anh.

Lúc hôn môi Ôn Diễn có thói quen dùng hai tay nâng mặt Thịnh Nịnh lên, bản thân anh cũng không ý thức được, hoàn toàn là động tác theo bản năng.

Một đôi tay to cứ trân trọng nâng mặt cô như vùng đất quý, người đàn ông hơi nghiêng đầu, dán sát vào môi cô, hôn hơi hung dữ.

Lâu rồi không gặp nhau, cũng lâu rồi không như vậy, nụ hôn càng trở nên dữ dội, thăm dò lẫn nhau, gần như nghẹt thở.

Chỉ hôn môi thôi đã khiến đầu óc Thịnh Nịnh hơi choáng váng, thế cho nên nụ hôn đi xuống từ khi nào cũng không biết.

Lúc hôn nhau tay không biết đặt ở đâu cho nên đặt ở nơi muốn đặt nhất, sau đó anh cúi đầu ôm hai bé bánh trôi kia mà hôn m*t nhưng tóm lại là không gãi trúng chỗ ngứa, tình đến chỗ nồng đậm, suy nghĩ muốn cô cứ vậy mà dâng lên.

“Ở chỗ này được không?” Anh hỏi: “Hay là anh ôm em vào phòng ngủ nhé?"

Ánh mắt Ôn Diễn đã sâu thẳm u ám xuống, mạnh mẽ không cho cô có đường để từ chối, chỉ hỏi ý kiến của cô về lựa chọn địa điểm.

Không dân chủ chút nào, Thịnh Nịnh giả chết.

“...”

Ôn Diễn nhớ tới dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết của cô trong toilet lần trước, cười rất nhỏ: “Vẫn là phòng ngủ đi thôi.”

Sau đó ôm lấy cô, để cho hai chân cô quấn eo của mình, hai tay anh dễ dàng nâng cô lên và đi vào phòng ngủ.

Khoảng thời gian trước Ôn Diễn vẫn luôn bận rộn, không gặp Thịnh Nịnh, mỗi ngày đối phó với mấy người đó trên bàn đàm phán, bởi vì phiền lòng, thời gian còn lại để xã giao cũng rã rời, vất vả lắm mới được nghỉ phép, lại được người mình yêu chân tình tỏ tình một phen, tình yêu gấp gáp cần giải tỏa đương nhiên là hung hăng giày vò Thịnh Nịnh.

Rèm cửa sổ tự động chậm rãi kéo lên, tính che nắng cực tốt, anh bật đèn đầu giường, nheo mắt lại, không chịu buông tha mỗi một biểu cảm thay đổi trên mặt Thịnh Nịnh chút nào, theo tần suất đâm vào, mỗi một biểu cảm nhíu mày cắn môi anh đều phải thu hết vào đáy mắt, mỗi một tiếng rên nhỏ nhắn rên ra anh cũng phải thu hết vào đáy tai sau đó hôn lên tịch thu toàn bộ.

Đôi mắt lãnh đạm kia nhiễm một màu đỏ nhạt, tất cả đều là bởi vì phản ứng lúc này của Thịnh Nịnh khiến anh rung động nồng nàn.

Sau đó hai chân Thịnh Nịnh mềm nhũn, ngủ thiếp đi, cũng không biết ngủ bao lâu lại tỉnh lại.

“Anh làm gì... Ưm.”

Cuối câu là tiếng rên dài mềm mại, chính cô cũng sửng sốt, cắn môi không dám nhúc nhích.

Ôn Diễn nâng cánh tay lên, thân hình cao lớn giống như bóng ma bao phủ cô, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm.

“Em ngủ tiếp đi.” Giọng nói của anh như mất tiếng.

“Lúc này mà còn ngủ thì có quỷ mới ngủ được.” Thịnh Nịnh nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy vừa vặn.” Ôn Diễn cười thành tiếng, sau đó khàn giọng hỏi ở bên tai cô: “Em phối hợp xoay người nhé? Anh muốn thử từ phía sau, được chứ?”

Anh bảo Thịnh Nịnh dùng hai tay đặt lên đầu giường, lúc sắp lên đ ỉnh điểm thì lại lật cô lại, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn lại nũng nịu xinh đẹp của cô, lúc này mới tính xong chuyện.

Sau mấy lần lăn qua lăn lại, Thịnh Nịnh hoàn toàn mất sức, nằm trên giường nhưng không nhắm mắt cũng không ngủ, cả người chính là trạng thái hiền giả.*

*Người có tài cao đức trọng

Cô vừa mới nhận ra thói quen của Ôn Diễn, thuận miệng hỏi một câu: “Anh luôn nhìn mặt em làm gì?”

Ôn Diễn vuốt v3 mái tóc của cô, giọng điệu mệt mỏi: “Hả? Nhìn biểu cảm của em.”

Đầu tiên Thịnh Nịnh sững sờ, chờ phản ứng lại rồi bỗng dưng vùi đầu vào trong chăn.

Anh đào cô ra khỏi chăn, biết rõ cô hiểu còn cố ý nói bên tai cô: “Biết khi đó trông em như thế nào không?”

Thịnh Nịnh há lại dễ dàng nhận thua như vậy, trước kia khi hai người còn chưa bên nhau cô dám dỗi anh, huống chi là bây giờ.

Vì thế cô nhanh chóng đóng trạng thái hiền giả lại, mở trạng thái đấu thú ra, mạnh mẽ đánh ngã anh rồi cũng bắt đầu quấy rối trên người anh.

Cô không cam lòng yếu đuối mà nói: “Em cũng phải nhiều biểu cảm của anh.”

Trên người mình được đè bởi một người mảnh khảnh mềm mại, vẻ mặt Ôn Diễn nhu hòa mà hưởng thụ.

Anh cũng không ngăn cản, dứt khoát mặc cô chơi đùa, dù sao cũng giống như gãi ngứa.

Nhưng biểu cảm của anh càng không để ý thì lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu của Thịnh Nịnh hơn, đừng hấp bánh mà tranh nhau lấy hơi*, không bao lâu sau Ôn Diễn đã bị cách không có quy tắc trình tự của cô làm cho nghẹn ra một tiếng kêu r3n.

*Câu này được dùng để mô tả bạn là một người có sự tự tin và bản lĩnh. Nếu ai đó nói với bạn: “Đừng làm bánh hấp mà hãy tranh giành lấy hơi.” Điều đó có nghĩa là càng có nhiều người nói rằng bạn không thể làm tốt mọi việc, bạn càng phải làm điều đó. Làm điều đó thật tốt!

Mặt anh ẩm ướt nhắm mắt lại, cổ họng kích thích, cắn môi dưới, lúc mở mắt ra bên trong có khống chế cũng có đắm chìm, cũng có vẻ mặt hết cách không nề hà với cô.

Thịnh Nịnh hơi ngẩn người.

Thấy rồi.

Đúng là không cách nào hình dung được đắc ý vì làm anh mê muội trong nháy mắt đó nhưng rất đáng tiếc, một giây sau cô đã bị anh bắt lấy tay cảnh cáo.

“Không muốn làm tiếp thì thành thật một chút.”

Thịnh Nịnh lập tức buông tay, sau đó trước khi người đàn ông lại phủ người tới, tìm được áo khoác của mình ở bên giường sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play