Đột nhiên Thịnh Nịnh nhớ tới chuyện này, buông tay Ôn Diễn ra định đứng dậy đi nộp tiền.
Rốt cuộc người đàn ông trên giường bệnh cũng không thể giả vờ được nữa, trong khoảnh khắc cô buông tay nhanh chóng giơ tay lên nắm lấy đầu ngón tay cô, lúc Thịnh Nịnh sững sờ thì anh lại nắm chặt toàn bộ bàn tay của cô trong lòng bàn tay mình một lần nữa, ngón tay cái thô lỗ không ngừng vuốt v3 mu bàn tay hơi lạnh của cô.
Tay kia tháo ống thở ra, anh mở đôi mắt xinh đẹp, hơi cong mắt cười nhìn cô.
Thịnh Nịnh trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi tâm trạng cô quá kích động, lúc này còn chưa kịp phản ứng, run rẩy nói: “Y học, y học kỳ tích…”
“Em đi gọi bác sĩ!”
Sau đó, cô muốn đi lại bị người đàn ông kéo về đè lên giường bệnh sau đó ôm chặt vào lòng.
Anh không nhịn được cười, vừa cười vừa nói bên tai cô: “Anh không sao.”
Gần đây ngày nào Thịnh Nịnh cũng ở nhà viết đề thi, có đôi khi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên toàn là bài kiểm tra. Ôn Hưng Dật vừa gọi điện thoại cho cô, lại dùng giọng điệu lãnh đạm vô tình, lúc ấy ngay cả phản ứng cô cũng không phản ứng kịp, trực tiếp chạy tới.
Rốt cuộc hậu tri hậu giác phản ứng kịp, lúc này trong đầu Thịnh Nịnh mới ầm ầm nổ tung.
“Ôn Diễn anh đùa em! Mẹ nó anh…”
Cô định mắng ác độc một chút nhưng cuối cùng vẫn đổi thành hung dữ: “Sao mẹ nó lại tệ như vậy hả!”
Thịnh Nịnh thay đổi giọng điệu và biểu cảm vừa đau lòng vừa hối hận vừa rồi, trừng mắt như muốn nứt ra, nổi trận lôi đình, dùng sức giãy giụa muốn đẩy Ôn Diễn ra.
Thực sự không đẩy lại, cô đổi thành dùng tay đấm vào lưng anh.
Tuy rằng trước kia cũng bị cô dùng nắm đấm đánh qua, chỉ có điều là giống như lúc trước cô đã nói, cô có khống chế sức lực, phần lớn đều là dọa anh mà thôi, không phải đánh thật nhưng lần này lại khác, cô hạ quyết tâm đi đánh, Ôn Diễn nhíu mày nhưng không hé răng, bướng bỉnh ôm cô, để cô tùy ý giải toả lửa giận.
Thịnh Nịnh đánh đến mức ngay cả tay mình cũng đau mà anh vẫn không buông ra, rốt cuộc cô không còn sức đánh nữa, buông tha và chậm rãi buông tay xuống.
“Làm em sợ muốn chết.” Cô bĩu môi, giọng điệu từ tức giận chuyển thành nghẹn ngào: “Em còn tưởng rằng anh bị bệnh nan y nữa.”
Đều trách phim truyền hình bình thường thật sự quá dễ gây hiểu lầm, đều hình thành tư duy cố định trong đầu cô rồi.
Ôn Diễn dịu dàng nói: “Không có, chỉ là gần đây bận rộn mệt mỏi thôi.”
Sau đó anh buông cô ra, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt cho cô.
“Có đau không?”
“Có đau không?”
Cô hỏi anh bị đánh có đau không, anh hỏi cô có đau tay không.
Cả hai đồng thanh một vấn đề, Thịnh Nịnh im lặng trước sau đó oán hận nói: “Đau chết anh luôn đi, đáng đời, ai bảo anh lừa gạt em.”
Ôn Diễn nhướng mày: “Đây không phải là ý tưởng của anh.”
Không đợi Thịnh Nịnh nói gì, cửa toilet trong phòng bệnh đột ngột mở ra, mặt mày Ôn Hưng Dật nóng nảy đi từ bên trong ra.
Ôn Hưng Dật dùng nạng chỉ vào Ôn Diễn trên giường rồi rống lên: “Thằng nhóc thúi! Anh dám nói là anh không muốn? Anh không muốn tôi còn có thể ép anh nằm trên giường giả bệnh chắc?”
Ôn Diễn thấy bố đi ra, khẽ nhếch môi, giọng điệu bình tĩnh: “Con cũng không nói bố, là tự bố đã đi ra rồi.”
Mà Thịnh Nịnh hoảng sợ, không thể tin nhìn ông cụ.
Vậy lời cô vừa nói, đều được ông cụ nghe thấy hết rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT