Hai ngày sau, Thịnh Nịnh ngồi trên chuyến tàu cao tốc đến thành phố Thượng Hải.
Sau khi xuống tàu cao tốc, cô trực tiếp bắt taxi đến địa chỉ Ninh Thanh gửi cho cô.
Nhiều năm nay Ninh Thanh ở nước ngoài, mỗi năm chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn sẽ về nước thăm ông bà ngoại của Thịnh Nịnh cho nên tương đối thích ở khách sạn, địa chỉ bà ấy đưa cho Thịnh Nịnh cũng là một phòng khách sạn mà bà ấy thường ở.
Mấy chục phút trước khi tàu cao tốc đến ga, Thịnh Nịnh đã nhắn tin cho Ninh Thanh, chẳng qua Ninh Thanh không trả lời lại, mãi đến khi Thịnh Nịnh đến quầy lễ tân của khách sạn, nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho phòng của Ninh Thanh, Ninh Thanh mới bắt máy.
Thịnh Nịnh cho rằng mẹ cô không trả lời tin nhắn là do còn đang ngủ, chờ lên mới phát hiện hoá ra mẹ cô đang bận.
Ninh Thanh mặc một thân áo choàng tắm mở cửa cho Thịnh Nịnh, hình như người phụ nữ vừa tắm rửa xong, mặt mày diễm lệ, màu má hồng nhuận, tóc xõa tung trên vai còn hơi ướt.
Nhiều năm rồi Thịnh Nịnh không gặp mẹ, hôm nay gặp lại, cô cảm thấy dường như mẹ mình trẻ hơn mấy năm trước, nếu nói bà ấy hơn ba mươi thì chắc chắn cũng có người tin.
Từ sau khi ly hôn Ninh Thanh cũng không tái hôn, vẫn độc thân nhiều năm như vậy, đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới, vật chất và tinh thần giàu có không thiếu, tự nhiên cũng có rất nhiều thời gian để bảo dưỡng.
Trạng thái sống thoải mái như vậy, không cần phải làm việc chăm chỉ chăm sóc cho chồng cho con, không có gánh nặng gia đình, tất nhiên là nhìn trẻ.
“Vào đi.” Ninh Thanh nói.
Thịnh Nịnh đi vào, còn chưa ngồi xuống sofa kịp thì cửa phòng ngủ đã được mở ra, một chàng trai trẻ tuổi tr@n truồng nửa người đi từ trong ra.
Toàn thân chàng trai chỉ mặc một cái qu@n lót tứ giác che chắn, nhìn dáng người không sót một chút gì, gầy gò nhưng rắn chắc cũng trắng nõn, khuôn mặt kia cũng thanh nhã đẹp đẽ, phối hợp với biểu cảm mông lung mắt buồn ngủ, có vẻ cực kỳ tú sắc khả xan*.
*Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 ý nghĩa:
1.Chỉ cô gai có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần
2.Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp thay cơm”
Cậu ngáp một cái, buồn ngủ hỏi: “Chị Thanh, ai tới đây?”
Thịnh Nịnh bị một màn nam sắc này làm cho ngây dại ngay tại chỗ, nhìn chàng trai trước mắt này chỉ khoảng bằng tuổi cô tr@n truồng đứng trong phòng mẹ cô, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ còn lại khiếp sợ.
Rõ ràng phản ứng của Ninh Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều: “Con gái tôi.”
Chàng trai vừa nghe là con gái của Ninh Thanh, lúc này mới nâng mí mắt nhìn về phía Thịnh Nịnh.
“Con gái của chị rất xinh đẹp nha.” Nhìn cô gái cũng khoảng tuổi mình, chàng trai cong mắt: “Chỉ là dáng vẻ không giống chị Thanh lắm.”
Ninh Thanh ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Dáng vẻ nó giống ba nó, cậu ngủ tiếp đi, lát nữa tôi gọi cậu.”
Chàng trai ngoan ngoãn trở về phòng ngủ và ngủ tiếp.
Thịnh Nịnh biết mấy năm nay mẹ cô có không ít bạn trai nhưng cô không ngờ bạn trai của mẹ cô lại còn trẻ như vậy.
Ninh Thanh thấy Thịnh Nịnh vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, chủ động nói: “Sinh viên Học viện Truyền thông, người còn rất nghe lời.”
Thịnh Nịnh khô cằn nói: “Trẻ quá.”
Ninh Thanh cười: “Bạn trai con tìm không trẻ như mẹ tìm nữa à?”
Thịnh Nịnh không cách nào phản bác, gật đầu: “Ừm.”
Dù là tuổi tác hay là khí chất, Ôn Diễn là kiểu người trưởng thành chín chắn cẩn trọng.
Trên bàn trà còn có ly đế cao, trong ly còn có rượu vang đỏ chưa uống hết, Thịnh Nịnh vừa nhìn là đoán được lúc trước mẹ cô ngồi đây uống rượu với chàng trai kia.
Ninh Thanh không để ý trên bàn trà, lại đến tủ lấy ly rượu mới, còn thuận tiện hỏi Thịnh Nịnh có uống không.
Thịnh Nịnh lắc đầu nói không uống.
Ninh Thanh không miễn cưỡng, rót cho mình một ly rượu nhỏ, lưng hơi dựa vào bàn chân cao, tao nhã nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhếch môi nói: “Chỉ có điều bây giờ con còn trẻ, tự nhiên thích người đàn ông trưởng thành hơn con còn có thể chăm sóc con. Chờ con đến tuổi của mẹ sẽ biết, đàn ông càng già càng không có sức, vẫn còn trẻ vui vẻ hơn.”
Bây giờ Thịnh Nịnh đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cô cảm thấy chỗ nào Ôn Diễn cũng tốt, nghe lời này của mẹ cô có ý dẫm Ôn Diễn, vì thế nói giúp cho bạn trai mình theo bản năng: “Anh ấy lớn hơn con mấy tuổi mà thôi, không già.”
Chính Thịnh Nịnh gọi Ôn Diễn là đồ đàn ông già thì được chứ người khác thì không được.
Tuổi tác của một bông hoa, nơi nào già đi chứ, là vừa lúc trưởng thành, cô rất thích.
“Bây giờ con nhìn chỗ nào của cậu ta cũng tốt, sau này chờ tình cảm của hai đứa phai nhạt thì sẽ cảm thấy cậu ta cũng không tốt như vậy.” Ninh Thanh nói: “Vẫn là thằng bé Gia Thanh kia thích hợp với con hơn.”
“Con biết cậu ấy rất thích hợp.” Thịnh Nịnh dừng một chút, bổ sung: “Nhưng con vẫn thích người của con thôi.”
Ninh Thanh cười, ý tứ không rõ: “Năm đó mẹ cũng nhìn bố con như vậy, không thích hợp thì sao, ai bảo mẹ thích chứ.”
Thịnh Nịnh vừa nghe mẹ cô đánh đồng Ôn Diễn với Thịnh Khải Minh, không khỏi nhíu mày: “Anh ấy không giống ông ta.”
“Nói trước bước không qua, mẹ sống lâu hơn con, cũng gặp đàn ông nhiều hơn con, đàn ông à chẳng có mấy thứ tốt.” Ninh Thanh châm chọc nói: “Giờ đối xử tốt với con, về sau ai mà biết được.”
Ninh Thanh quen biết với chồng cũ Thịnh Khải Minh lúc học Đại học, Thịnh Khải Minh là sinh viên Đại học từ thôn nhỏ của bọn họ thi đậu vào thành phố, lúc quen biết Ninh Thanh là một sinh viên nghèo, ngoại trừ một cái mả đẹp nhã nhặn thì không có gì cả.
Nghe có vẻ tình yêu giữa sinh viên nghèo và c�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT