Đánh nhau vào đồn cảnh sát, tất nhiên không phải là chuyện vinh quang gì rồi.

Vì Ôn Chinh xuống tay tương đối nặng cho nên lúc này còn ngồi bị hỏi chuyện bên trong chưa ra, Ứng Tử Thực là người thảm nhất, ngồi xe cảnh sát trực tiếp đến bệnh viện trước, vì bạn gái của hắn ta là người đầu tiên khơi mào sự việc cho nên thời gian hỏi chuyện cũng không ngắn.

Thịnh Thi Mông vừa mới được cảnh sát hỏi thăm xong, vừa ra ngoài ngồi xuống còn chưa kịp nói một câu với Thịnh Nịnh, Ôn Diễn đã tới.

Bây giờ cô ấy cảm thấy mình rất dư thừa.

Sau khi xác nhận Thịnh Nịnh không có việc gì, Ôn Diễn liếc mắt nhìn Thịnh Thi Mông.

“Cô có chuyện gì không?”

Thịnh Thi Mông chớp mắt mấy cái, đúng là được cưng mà sợ, dùng sức lắc đầu nói: “Không có việc gì không có việc gì.”

Lúc này có một cảnh sát đến, gọi tên của một chàng trai nhỏ sau đó nói: “Bố cậu sắp tới rồi.”

Chàng trai học Trung học đứng dậy, ngay sau đó bố cậu ấy tức giận đùng đùng đi vào, vừa vào là chửi ầm lên.

“Thằng nhãi này! Mỗi ngày tao và mẹ mày mệt mỏi đến chết mới kiếm được chút tiền như vậy, vất vả cực khổ cho mày đi ăn học, mỗi lần thi cử mày đứng áp chót thì thôi đi, không học giỏi còn biết kéo bè kéo phái đánh nhau! Xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”

Sau đó xông tới đánh đầu con trai một cú vang dội.

Chàng trai học Trung học không những không sợ mà còn đặc biệt kiêu ngạo nói: “Đánh nhau thì làm sao! Là bọn nó chọc con trước!”

Bố cậu trai tức giận đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài, cảnh sát liều mạng lôi kéo ông bố này mới tránh khỏi việc ông ấy sử dụng bạo lực với con trai trước mặt mọi người.

Hai chị em thích thú ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.

“Còn không biết xấu hổ mà nhìn nữa hả.” Ôn Diễn lạnh lùng nói: “Một người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, một người tốt nghiệp đại học, hai người có khác với đứa bé kia không.”

“...”

“...”

Hai chị em nghe Ôn Diễn nói, không hiểu sao cũng hơi sợ bị anh đánh, chỉ có thể làm bộ biết sai hối hận mười phần, ăn ý cúi đầu không nói lời nào nữa.

Môi Ôn Diễn giật giật, không có cảm xúc gì nói: "Ba người cùng đánh nhau, rất có thể diện."

“Không trách chị tôi được, cũng không thể trách Ôn Chinh.” Thịnh Thi Mông dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Thật cũng không trách tôi, hoàn toàn là tai bay vạ gió.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Thi Mông liền lắp bắp nói toàn bộ sự việc cho anh nghe.

Ôn Diễn càng nghe mày càng nhíu chặt cuối cùng thở dài, nói: “Được rồi, hai người ngồi đi, tôi đi xử lý.”

-

Hai cảnh sát phụ trách hỏi chuyện Ôn Chinh trong phòng bị Ôn Chinh làm tức giận không nhẹ.

Phú nhị đại này lớn lên có ngoại hình tốt, trong lòng cũng biết không nên ẩu đả đánh nhau nhưng vẫn là cố ý làm như vậy, người như vậy làm cho hai cảnh sát rất đau đầu, không biết nên dạy bảo lại như thế nào.

Nhưng thái độ của Ôn Chinh đối với hai cảnh sát lại khá tốt nhưng chỉ cần cảnh sát nói với anh ta là cậu làm như vậy là sai rồi thì anh ta vẫn ngẩng cằm cà lơ phất phơ nói: “Cảnh sát này, đánh người cũng phải xem người tôi đánh là ai, nếu hôm nay tôi đánh người khác thì tôi sẽ nhận sai, nhưng tôi đánh tên ngu ngốc kia.”

Anh ta dừng một chút, cười nhạo một tiếng nói: “Tiền thuốc men tôi sẽ trả cho tên ngu ngốc kia nhưng xin lỗi thì không được, trừ phi hắn quỳ xuống dập đầu ba cái xin lỗi với bạn gái tôi.”

Cảnh sát vỗ bàn nói: “Cậu đây là đánh nhau ẩu đả, nghiêm trọng hơn một chút đó chính là tội cố ý gây thương tích, biết không!”

Ôn Chinh mỉm cười, bỗng dưng lạnh giọng thản nhiên nói: “Hắn vu khống bạn gái tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi không đánh hắn tàn phế là may rồi.”

Giọng điệu của cảnh sát răn đe: “Nếu thật sự đánh tàn phế, người ta có thể kiện cậu biết không!”

Đáng tiếc không có tác dụng gì, Ôn Chinh nhướng mày nói: “Khởi tố cũng được, vậy tôi gọi điện thoại tìm luật sư của tôi tới nói chuyện"

“...”

Thực sự là càng có tiền, càng khó dạy bảo.

Phú nhị đại này thuộc loại chịu trách nhiệm về hành vi của mình nhưng không có thái độ nhận sai, thật ra các cảnh sát cũng biết nguyên nhân anh ta đánh nhau, đúng là nên đánh thằng kia nhưng không có cách nào hết, hành vi đánh nhau là không nên, nếu tất cả mọi người dùng nắm đấm nói chuyện thì chẳng phải xã hội này sẽ loạn lên hết sao, cho nên nhất định phải làm cho phú nhị đại nhận thức sai lầm của mình.

Giằng co không bao lâu, một vị cảnh sát cao cấp chạy từ trong cục tới, nghe nói là thân thích của phú nhị đại này, không bao lâu sau lại có một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, nghe nói là anh trai của phú nhị đại này.

Lãnh đạo sai người pha trà cho hai vị này, thái độ cung kính mời hai người ngồi uống một ngụm trà trước.

Hai cảnh sát phụ trách dạy bảo Ôn Chinh nghĩ thầm, tới rồi, hai chỗ dựa vững chắc của phú nhị đại tới rồi.

Ôn Chinh vẫn kiên quyết không nhận sai cho đến khi nhìn thấy hai vị này, biểu cảm cà lơ phất phơ lập tức thay đổi.
<

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play