Chung Viễn Huỳnh ngồi co ro trong góc tường, sau lưng cô lúc này đã đổ đầy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch không ngừng như muốn nhảy cẫng ra ngoài.

“Là tôi.” Tiếng gõ cửa dừng lại, sau đó ở bên ngoài vang lên hai chữ này.

Chung Viễn Huỳnh một hồi lâu vẫn không thở nổi, lúc này cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cuối cùng run rẩy: "Phó, Phó Tẫn?"

"Ừm." Phó Tẫn tiếp tục hỏi: "Tôi có thể vào được không?"

“Cửa không khóa.” Chung Viễn Huỳnh buột miệng nói.

Bây giờ cô quá sợ hãi khi bị bỏ lại một mình trong bóng tối.

Phó Tẫn mở cửa bước vào, bật đèn pin điện thoại lên rồi bước đến bên giường đưa điện thoại cho cô.

Chung Viễn Huỳnh sững sờ ngẩng đầu nhìn cậu rồi vươn tay cầm lấy điện thoại di động.

Lúc cậu đưa điện thoại ra, Phó Tẫn nhìn xuống và thấy khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe và ẩm ướt, và cô dường như còn đang run nhẹ.

"Xin lỗi." Phó Tẫn thu hồi ánh mắt: "Tôi không cố ý làm chị sợ."

Ánh sáng từ điện thoại di động rọi vào chỗ cô, trong lòng cô thả lỏng một chút, nhìn Phó Tẫn đang đứng phía cửa, cô không khỏi hỏi: "Cậu..."

Cô chưa kịp hỏi cậu có đi không thì đã thấy cậu ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh cửa để giữ khoảng cách với cô.

Phó Tẫn ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Chung Viễn Huỳnh trầm mặc, một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Sao cậu ngồi xa thế.”

Ngồi xa như vậy, từ chỗ cô nhìn qua chỉ thấy một bóng người mơ hồ, thật sự rất đáng sợ.

Câu nói này bị sấm sét làm lu mờ, không biết là vô tình hay là cố ý không muốn người khác nghe được.

Phó Tẫn hình như không nghe rõ, cậu đứng dậy tiến tới cách giường cô hai mét, cũng không hỏi thêm câu nào.

Chung Viễn Huỳnh nhìn xuống màn hình điện thoại, pin vẫn còn 92% và thời gian vừa qua 0 giờ.

Cổ vai đang căng thẳng theo thời gian chậm rãi thả lỏng, trong lòng cũng thả lỏng không ít, Chung Viễn Huỳnh liếc cậu vài cái, vẫn chần chờ không nói gì.

Thấy Phó Tẫn không có ý định rời đi, lại sợ hỏi ra làm cậu ngượng ngùng bỏ đi thật, bởi vì như thế giống như cô đang ra lệnh đuổi khách vậy.

Phó Tẫn dựa lưng vào ghế chậm rãi nói: "Phòng của tôi bị dột. Nếu chị không phiền, tôi có thể ở đây một lúc được không?"

“Tầng một không có ai, tôi hơi sợ bóng tối.” Cậu nói thêm.

“...”

Chung Viễn Huỳnh căn bản không tin rằng căn phòng của cậu bị dột chứ đừng nói đến việc cậu sợ bóng tối.

Khi cô gặp Phó Tẫn lúc đó cô chín tuổi, cậu luôn trốn trong vòng tay cô với lý do cậu sợ bóng tối.

Sau này cô mới biết cậu không sợ bóng tối mà chỉ biết là do cô sợ.

Chung Viễn Huỳnh xấu hổ không thôi, cuối cùng cô đành phải nói: “Để tôi lấy hai cái chăn trải trên sàn cho cậu.”

“Tôi không ngủ được.” Phó Tẫn nói: “Đừng lo lắng cho tôi, chị lo nghỉ ngơi trước đi.”

Chung Viễn Huỳnh hiểu lầm ý của Phó Tẫn, cô nghĩ rằng cậu không thể ngủ trên sàn nhà, nhưng thực ra việc cậu không thể ngủ chỉ đơn giản là cậu không thể bình thường đi vào giấc ngủ.

Sau khi cúp điện, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp, Chung Viễn Huỳnh chu đáo mang cho cậu một chiếc chăn lông dày.

Nếu cậu không ngủ, cô cũng ngại ngủ một mình nên cô cố gắng mở mắt cùng cậu.

Mưa nhỏ dần, tiếng tích tắc đập vào cửa sổ tạo nên âm thanh nhịp nhàng.

Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, ý thức cô càng ngày càng mơ hồ, Chung Viễn Huỳnh tựa đầu ngủ gật, khuỷu tay càng thêm yếu ớt, không biết hành động gục đầu lên gục đầu xuống này đã lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng đầu cô trượt qua lòng bàn tay vùi thẳng xuống gối.

Ý thức cuối cùng mà cô cảm nhận được là bỗng nhiên có một bàn tay mát lạnh đặt lên má cô.



Có lẽ sau nhiều năm, Chung Viễn Huỳnh có cơ hội gặp lại Phó Tẫn và cô đã có một giấc mơ về quá khứ.

Kì nghỉ hè năm 18 tuổi sau kỳ thi đại học, tiếng ve kêu inh ỏi, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất, ngoài cửa sổ cành lá xanh tươi.

Nhưng bầu không khí trong phòng đông cứng đến ngột ngạt, một cảm giác áp lực vô hình lan tràn trong không khí.

Người thanh niên yếu ớt gục đầu xuống, sắc mặt cậu tái nhợt, lông mi khẽ run, trong mắt tràn đầy đau đớn giống như vừa bị tuyên án tử hình cuối cùng.

Dưới mắt cậu có một vết đỏ, trong con ngươi có một làn sương mỏng như nước càng mang đến cho cậu một vẻ đẹp quỷ dị, đứt đoạn mà lay động lòng người.

Cậu cụp mi mắt xuống, từng chữ từng chữ đều phát ra vô cùng khó khăn: “Mỗi khi tiếp xúc với em đều làm chị cảm thấy khó chịu như vậy sao?”

“Đúng vậy, em là một người bị hoang tưởng, đen tối và bẩn thỉu.”

Cậu tự cắt tay mình đến chết.

“Em có thể đi.”

“Nhưng chị phải đồng ý với em, không thể kết giao quan hệ với người khác.”



Hình ảnh vốn đã mờ mịt giờ phút này lại hiện lên rõ ràng đến mức làm cô đau đầu, Chung Viễn Huỳnh nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi cơn hỗn loạn và choáng váng.

Phó Tẫn dựa vào lưng ghế, lông mi cậu cụp xuống, cả người gần như hòa vào bóng tối, chỉ đến khi tia chớp xẹt qua bầu trời chiếu sáng một góc phòng mới có thể nhìn thấy đôi lông mày trong veo mà lạnh lùng của cậu.

“Phó Tẫn.” Cô đột nhiên khẽ gọi.

“Mấy năm nay cậu như thế nào…”

Giọng cô có chút mơ hồ, giống như lời thì thầm trong mơ.

Căn phòng im lặng trong giây lát, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng mưa.

Phó Tẫn mím môi, ánh mắt cậu liền trở nên nghiêm túc: "Tôi sống cũng rất tốt."

Sau khi nhận được câu trả lời, Chung Viễn Huỳnh cuối cùng cũng có thể buông lỏng một cách khó hiểu và lại ngủ thiếp đi.

Lần này không có xuất hiện giấc mơ nào cả.

Khi Chung Viễn Huỳnh tỉnh dậy thì bên ngoài trời cũng đã sáng, khi cô nhìn đi chỗ khác, Phó Tẫn cũng đã rời đi.

Cô vươn vai, chậm rãi xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mưa cũng đã tạnh nhưng bầu trời vẫn còn âm u xám xịt.

Sau cơn bão dữ dội tối qua, trên mặt đất đầy hoa và lá rụng, cô mở cửa sổ, không khí mát mẻ phả vào mặt khiến tinh thần cô sảng khoái ngay lập tức.

Chung Viễn Huỳnh tắm rửa xong liền bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở toang, còn Phó Lăng Thanh thì đang đứng ở hành lang.

Phó Lăng Thanh nghe thấy động tĩnh cũng nhìn sang, Chung Viễn Huỳnh định hỏi gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại, cô không định hỏi thêm nữa.

"Đường mới được dọn sạch nên sáng sớm chúng ta mới trở về." Phó Lăng Thanh nói: "A Tẫn đang ở dưới lầu ăn điểm tâm, con cũng đi xuống ăn nhiều một chút đi."

Chung Viễn Huỳnh cho rằng Phó Lăng Thanh có lẽ có một người bạn là bác sĩ tâm lý, hoặc vì bà ấy đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm ở nơi làm việc nên bà ấy luôn có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của người khác.

Chung Viễn Huỳnh gật đầu chào buổi sáng bà ấy, cô đang định xuống lầu thì khóe mắt chợt thoáng thấy vết nước trên sàn gỗ phòng Phó Tẫn, thấy vậy cô liền khựng lại.

Phòng của cậu thực sự bị dột sao?

Đúng lúc này, hai thợ bảo dưỡng cầm túi dụng cụ đi ra, nói với Phó Lăng Thanh: "Xong rồi, không có vấn đề gì lớn."

"Được rồi, cảm ơn hai người, hai người đã vất vả rồi." Phó Lăng Thanh hỏi: "Nguyên nhân bị dột là gì vậy?"

Xét cho cùng, xét về giá cả và cách trang trí của ngôi nhà này, chắc chắn sẽ không có hiện tượng thấm nước, đây là lần đầu tiên bà ấy gặp phải tình huống như vậy.

Người thợ sửa: “Chỉ là vòi bị hỏng, không tắt được nên nước cứ chảy.”

Phó Lăng Thanh là người đã quen với việc truy rõ nguồn cơn của sự việc, vì vậy bà ấy quyết định phải hỏi rõ thêm nữa: "Tại sao vòi lại bị hỏng? Khu vực cảm biến có vấn đề gì sao?"

Trong nhà đều dùng loại loại vòi cảm biến này, từ trước đến giờ cũng chưa có phòng ai bị hỏng.

Hỏi đến điểm này, biểu cảm trên gương mặt của người thợ sửa có chút lúng túng: "Cảm giác như là bị người cố ý đập nát..."

Ngữ khí của người đó như là có chút khó có thể tưởng tượng sự việc đó lại xảy ra.

Phó Lăng Thanh: "..."

Chung Viễn Huỳnh: "......"



Sau bữa tối giao thừa đó, cho đến tối ngày thứ bảy, bốn người lại tiếp tục cùng nhau ăn tối.

Không khí bữa cơm ngày hôm đó vẫn im lặng như các bữa cơm mọi người, đôi khi thì Phó Lăng Thanh sẽ dịu dàng lên tiếng nói vài lời.

Trong khi ăn, Chung Viễn Huỳnh đang định nói rằng cô sẽ trở lại thành phố Bắc Đường vào ngày mai, dù sao ở một mình cũng sẽ sinh hoạt thoải mái hơn.

Chung Lịch Cao bất chợt xen vào thảo luận về một dự án lớn, rõ ràng nhìn biểu cảm ông ta đang rất phấn chấn, ông ta càng nói càng hăng, cứ nói hoài nói mãi về dự án lần này, nhìn chợt thái độ thờ ơ của Phó Lăng Thanh, ông ta mới nhớ ra bà ấy đã nói trên bàn cơm không bao giờ được nói về chuyện công việc.

Ông ta bực bội kết thúc chủ đề, chuyển ánh mắt sang nhìn Phó Tẫn, tỏ vẻ như một người lớn tuổi đang quan tâm hậu bối của mình: “A Tẫn, gần đây con sao rồi, con có bạn gái chưa vậy, nếu có thì mang về nhà ra mắt gia đình cho mọi người biết mặt với."

Đây chỉ là câu hỏi phổ biến nhất của những người lớn tuổi trong dịp Tết Nguyên đán, nhưng khi ông ta vừa hỏi điều này, Phó Lăng Thanh liền lập tức cau mày, bà ấy lập tức đặt đũa xuống, tỏ rõ thái độ bà ấy muốn ông ta chuyển sang chủ đề khác.

Vẻ mặt Phó Tẫn vô cùng hờ hững: "Ừ."

Chung Viễn Huỳnh nghe vậy thì nhịn không được thầm liếc cậu một cái.

Phó Lăng Thanh cũng nhìn cậu, bà ấy định mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, trên gương mặt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Chung Lịch Cao vốn là người biết quan sát lời nói và cảm xúc, nhìn thấy thái độ của mọi người trên bàn ăn, ông ta cũng biết mình đã đạp vào bãi mìn nhưng ông ta vẫn ngoan cố ngẩng mặt lên hỏi tiếp: “Tối mai chú và Lăng Thanh rảnh rỗi không có việc gì, con hỏi bạn gái con xem ngày mai có tiện không? Không bằng ngày mai dẫn con bé về nhà ra mắt với mọi người?"

Vẻ mặt của Phó Lăng Thanh không hài lòng, nhưng giọng điệu của bà ấy vẫn nhẹ nhàng: "Nếu bất tiện cũng không sao."

“Tối mai dẫn tới.” Phó Tẫn nói.

Câu nói "Ngày mai trở lại thành phố Bắc Đường" của Chung Viễn Huỳnh cứ thế mà bị nghẹn lại trong cổ họng, dù sao thì việc ngày mai cậu đưa bạn gái về nhà gặp mặt người lớn là chuyện lớn đối với cậu, cho dù cô có nói ra chuyện ngày mai cô đi thì chắc cũng không ai để ý đâu.

Chung Viễn Huỳnh: "Ngày mai con trở về thành phố Bắc Đường."

Cô không muốn gặp rắc rối vì miệng lưỡi của mình, về trễ một ngày cũng không sao.

Phó Lăng Thanh gật đầu và cũng quay sang hỏi cô: "Viễn Huỳnh đã có bạn trai chưa?"

“Vẫn chưa ạ.” Chung Viễn Huỳnh nói.

“Viễn Huỳnh của chúng ta xinh đẹp như vậy, hẳn là có không ít con trai theo đuổi đâu nhỉ.” Phó Lăng Thanh cười nói.

Chung Viễn Huỳnh nói thật: "Con không để ý lắm."

Phía trên bàn ăn là ngọn đèn pha lê sáng choang, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên mái tóc đẹp trên vầng trán của Phó Tẫn khiến nước da của cậu càng trắng bệch hơn.

Cả buổi cậu cũng không nâng mí mắt, thần sắc lãnh đạm, giống như cái gì cũng không thèm để ý, chỉ là sau khi nghe cô nói xong bàn tay cậu lại nắm thật chặt, sau đó lại chậm rãi buông ra.

Vào đêm ngày mùng tám, Chung Viễn Huỳnh dựa lưng vào thành ghế sô pha chán nản dùng điều khiển từ xa chuyển kênh, nhìn thấy Phó Tẫn đang ngồi ở bên kia sô pha làm gì đó với máy tính, cô đã vặn âm lượng TV ở mức thấp nhất.

Phó Lăng Thanh đi ngang qua phòng khách, thấy Phó Tẫn đã lâu vẫn còn chưa đi nên hỏi: "Con không định đi đón người sao?"

Vừa mới hỏi xong, chuông cửa bên ngoài liền vang lên, bà ấy định đi ra mở cửa thì nghe thấy một giọng nữ mềm mại từ ngoài cửa truyền đến: “Dì, chúc mừng năm mới dì, dì thật là trẻ đẹp, nếu như A Tẫn không nói cho cháu biết, cháu còn nghĩ rằng là chị gái của anh ấy đã mở cửa.”

“Con dẻo miệng quá đấy!” Phó Lăng Thanh chào đón người ngoài cửa: “Bên ngoài lạnh lắm, cháu vào trước đi.”

Chung Viễn Huỳnh theo dõi từng hành động nãy giờ và thấy rằng người đến là một người phụ nữ cao ráo và thanh lịch, và nụ cười của cô ta đặc biệt rất bắt mắt.

Nhìn thấy Chung Lịch Cao, người phụ nữ mỉm cười và nói: "Chào chú, cháu tên là Kiều Mịch Tuyết." Giọng điệu của cô ta tự tin nhưng không ngại ngùng, toát ra một cảm giác rất có học thức.

Chung Lịch Cao hài lòng gật đầu: "Cháu ngồi xuống trước đi, trời lạnh chạy đến đây cũng không dễ dàng gì, bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi."

“Cám ơn chú thím, tối nay làm phiền hai người rồi.” Kiều Mịch Tuyết nhân cơ hội ngồi cạnh Phó Tẫn.

Phó Tẫn vẫn đang gõ bàn phím mà không thèm ngẩng đầu lên.

Nhận thấy ánh mắt đang quét về phía màn hình, Phó Tẫn vô cảm đóng màn hình lại, Kiều Mịch Tuyết không hề xấu hổ, cô ta cười nói: "Ồ, giữa chúng ta còn bày đặt bí mật gì chứ, nhưng em vẫn tôn trọng anh, ai bảo em thích anh nhiều như vậy chứ."

Chung Viễn Huỳnh nhìn đi chỗ khác, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phó Tẫn có một thứ chấp niệm rất khó thay đổi, nó như một nỗi ám ảnh thấm tận xương tủy.

Cậu từ nhỏ đã khác với những đứa trẻ khác, thiếu cảm xúc và thích sống khép mình, cái gì cũng khó gơi dậy hứng thú và cảm xúc trong cậu, nhưng một khi đã thích thì nghiện khó thoát ra.

Cậu chiếm giữ tuổi thơ và tuổi trẻ của Chung Viễn Huỳnh một cách vô lý, và cô cũng từ chỗ lúng túng và ghê tởm lúc đầu trở nên thu mình lại và trốn tránh sau đó.

Bây giờ nhìn lại, thực ra nó cũng chẳng phải chuyện to tát gì cả, thật ra cậu không sai, chỉ là cậu không nhịn được mà thôi.

Nhưng bây giờ thấy cậu đã có bạn gái, điều đó cho thấy cậu đã thay đổi, đã buông bỏ quá khứ, không còn vướng bận trong quá khứ và đã quay trở lại con đường đúng đắn.

Vậy là tốt rồi.

——

Một phòng đầy người quây quần bên bàn ăn ăn cơm, lần này người càng nhiều, náo nhiệt hơn rất nhiều, hai vị trưởng lão rốt cuộc cũng có người đặt câu hỏi.

Tất cả các câu hỏi chỉ là về những gì gia đình của người phụ nữ mới vào cửa này, nơi cô ấy làm việc và sống hiện tại, cách cô ấy và Phó Tẫn gặp nhau, và một số công việc hàng ngày.

Kiều Mịch Tuyết trả lời từng người một, trong lời nói của cô ta chứa đựng tôn trọng và lịch sự, hành vi của cô ta rất ân cần và phù hợp, nụ cười của cô ta ưa nhìn và giọng nói của cô ta rất hay, hầu hết các bậc cha mẹ đều rất thích điều này. Chung Lịch Cao có vẻ rất hài lòng, Phó Lăng Thanh cũng đôi lần nở nụ cười lịch sự nhưng thái độ vẫn rất lãnh đạm.

Kiều Mịch Tuyết chỉ tỏ ra ngại ngùng khi nói về những điều liên quan đến Phó Tẫn: "Lúc đầu là con theo đuổi A Tẫn. Anh ấy luôn lạnh lùng, cự tuyệt người khác đến gần, nhưng sau đó anh ấy đối xử tốt với cháu".

"Thật tiếc là cháu nấu ăn không được ngon. A Tẫn lại chỉ thích ăn đồ nấu ở nhà. Anh ấy thường xuyên bận rộn với công việc, thường xuyên bỏ bữa và ăn uống cũng không đều đặn. Dạo gần đây anh ấy đã sụt cân không ít rồi." Kiều Mịch Tuyết dịu dàng mắng Phó Tẫn.

"Dì ơi, những miếng sườn này dì làm thế nào vậy? Chúng ngon quá, miếng thịt thăn này ăn thật sự là quá ngon, ngon hơn của cháu làm gấp vạn lần, khó trách anh ấy không chịu ăn đồ ăn của cháu nấu."

Cô ta thể hiện hoàn hảo hình ảnh một người bạn gái tiêu chuẩn, yêu bạn trai sâu sắc và dành nhiều lời khen có cánh cho mẹ của bạn trai.

Chung Viễn Huỳnh không nói gì, mặc dù cô không cố ý nghe nhưng cũng bắt được từng chữ, từ lời nói của Kiều Mịch Tuyết, cô có thể cảm nhận được mấy năm nay Phó Tẫn ắt hẳn cũng sống rất tốt, ít nhất cũng có người biết trân trọng cậu và yêu cậu tha thiết.

Sau bữa tối, Kiều Mịch Tuyết còn ở lại một lúc lâu rồi mới ra về, lần này Phó Tẫn đã đứng dậy để tiễn cô ta.

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, vừa bước ra ngoài, gió lạnh đã lấy đi toàn bộ hơi ấm trên người.

Phó Tẫn lái xe tới, Kiều Mịch Tuyết giậm chân lạnh ngắt lập tức ngồi vào ghế phụ, máy sưởi bên trong đã bật hết cỡ, cô ta thở ra một hơi dài: “Tôi lạnh quá, này, giả vờ thành cái bộ dạng này mệt chết tôi rồi." .

Phó Tẫn vẫn vô cảm, và tiếp tục lái xe ra khỏi căn biệt thự.

Cậu lái xe ra hướng đường lớn, sau khi rời khỏi nhà một đoạn, cậu dừng xe bên đường, lấy điện thoại ra, gõ vài cái lên màn hình.

Điện thoại trong túi của Kiều Mịch Tuyết rung lên, là tiếng chuông thông báo có tin nhắn, cô ta mở máy thì thấy 50.000 tệ đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của mình.

Cô ta cười nói: "Thật sự rất hào phóng, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác."

Phó Tẫn có chút không kiên nhẫn: "Xuống xe."

"Được." Kiều Mịch Tuyết rất dễ nói chuyện khi cô ta nhận được tiền.

Kiều Mịch Tuyết cởi dây an toàn, cô ta không thể không ngẩng đầu nhìn cậu lần nữa, ánh đèn vàng ấm áp từ ven đường xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào một bên mặt cậu càng tăng thêm nét quyến rũ.

“Thật ra giả làm bạn gái của anh một đêm, cho dù không được tiền thì tôi cũng không bị lỗ gì cả.” Kiều Mịch Tuyết mỉm cười, trong mắt đệ lộ tia quyến rũ mê hồn.

Cô ta đã quen sống xa hoa, tiền tiêu thực sự không đủ, trong dịp Tết và ngày lễ, rất nhiều người sẽ thuê bạn gái về nhà để giữ thể diện, cô ta đã làm vài lần rồi, có khi là hàng trăm, và cao nhất là hàng nghìn rồi cũng nên.

Cô ta chỉ không ngờ rằng người như Phó Tẫn lại thuê bạn gái về nhà ăn Tết, giả làm bạn gái cậu một đêm, cho dù không tốn tiền cũng có rất nhiều phụ nữ sẵn lòng làm việc đó.

Nhưng Kiều Mịch Tuyết là một người thông minh, và cô ta hiểu rằng trả giá cao như vậy cũng có nghĩa là muốn dùng tiền bịt miệng cô ta, và cô ta không thể để người thứ ba biết chuyện, và không được còn vướng mắc gì với anh nữa.

Cô ta không nói gì, cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ mở cửa xe, gió lạnh luồn qua kẽ hở ùa vào.

“Còn một giao dịch nữa, cô muốn làm không?” Giọng nói của Phó Tẫn có chút lạnh lùng, như bị một cơn gió lạnh thổi vào.

Kiều Mịch Tuyết lấy lại tinh thần và theo bản năng lập tức hỏi giá: "Bao nhiêu?"

"Tổng cộng 200,000, hiện tại tôi cho cô trước 100,000, sau khi sự tình hoàn thành, còn lại 100,000 tôi sẽ giao nốt."

Kiều Mịch Tuyết là lần đầu tiên gặp phải một thỏa thuận như vậy, cô ta nói đùa: "Bây giờ cho tôi một trăm nghìn, anh không sợ rằng tôi sẽ lấy tiền và rời đi mà không làm gì cả sao?"

"Cô có thể thử."

Cậu không có biểu cảm gì, giọng nói bình tĩnh nhưng lại khiến cô ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng, giống như mùa đông dội thẳng xô nước đá xuống đầu, khiến người ta rùng mình tỉnh giấc.

"Vậy thì anh..." cô nói trong tiềm thức.

"Phải cho cô nếm trước ngọt ngào mới có thể đem hết sức lực ra cống hiến." Phó Tẫn nói thẳng: "Trước đây cô đã làm những chuyện gì, nếu tôi muốn tra ra thì cũng không khó."

Kiều Mịch Tuyết vốn dĩ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải một tên phú nhị đại ngu ngốc, nhưng cô ta không ngờ rằng anh lại khó đối phó như vậy, cô ta luôn dựa vào sự thông minh của mình để mình không bao giờ chịu tổn thất lớn, không ngờ rằng cũng có ngày cô ta lại bị người khác thao túng như thế này.

Kiều Mịch Tuyết nghiến răng nói: "Có tiền thì dễ làm thôi, nói cho tôi biết, anh muốn tôi làm gì?"

Phó Tẫn thậm chí không nhìn cô ta, nhưng cậu đọc được suy nghĩ của cô ta ngay lập tức và nhẹ nhàng nói: "Tôi không có hứng thú với cơ thể của cô."

Đường phố vắng vẻ, ánh đèn cùng bóng cây đan vào nhau tạo thành muôn hình vạn trạng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng xe khác chạy qua.

"Có người cần cô xử lý."

Đôi mắt đen của cậu tràn đầy u ám, những đốt ngón tay mảnh khảnh của cậu gõ nhẹ vào vô lăng.

__________

Tác giả có đôi lời muốn nói: Yên tâm, không có tình tiết nữ phụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play