Chuyến bay của Chung Viễn Huỳnh vào lúc hai giờ chiều, buổi sáng cô dậy thu dọn hành lý, vốn dĩ lúc đầu định ở lại có mấy ngày nên đồ đạc cũng không nhiều.
Vừa ăn xong bữa trưa, tài xế mang va li của cô xuống lầu và cho vào cốp xe.
Chung Viễn Huỳnh quay đầu nhìn lại, trong phòng khách chỉ còn lại Phó Tẫn, ánh mắt cậu tùy ý rơi vào một góc, có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô không muốn quay lại gặp Chung Lịch Cao, lần này quay về cũng là vì do Phó Lăng Thanh kêu, cô chỉ muốn quay lại nhìn một chút, lần này rời đi cũng không biết qua bao nhiêu năm nữa mới có cơ hội gặp lại.
Có lẽ là sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa, vì thế nên Chung Viễn Huỳnh dừng lại, chào cậu lần cuối trước khi rời đi: "Phó Tẫn, tôi đi đây, tạm biệt."
Giữa trưa, ánh nắng chói chang chiếu vào cửa sổ sát đất của phòng khách, ánh sáng chói lọi khiến lông mày và ánh mắt cậu thêm rõ ràng, cậu khẽ động mi mắt, ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "Lên đường bình an."
_____
Người lái xe vẫn là chú Lý, trên mái tóc ngắn đen nhánh đã có nhiều sợi bạc trắng, ông có chút xúc động: "Đã nhiều năm không gặp, các con đều đã trưởng thành, ai nấy đều còn trẻ với đầy ắp cơ hội rộng mở phía trước..."
"Khi đó chú vừa mới tới làm tài xế, con cùng A Tẫn còn chưa cao tới cửa xe."
Chung Viễn Huỳnh mỉm cười và đáp lại.
Chú Lý hỏi: "Tết Nguyên Đán sang năm con có trở về không?"
Chung Viễn Huỳnh nhìn khung cảnh quen thuộc đang không ngừng lùi xa ngoài cửa sổ xe, cô mơ hồ trả lời: "Còn tùy."
Xe thuận buồm xuôi gió chạy thẳng đến sân bay, Chung Viễn Huỳnh cầm vali cười ôn hòa nói: "Cám ơn chú Lý."
"Ha ha." chú Lý bất đắc dĩ cười cười: "Nghe sao mà xa cách quá."
Chung Viễn Huỳnh mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, sau đó đi lấy vé, kiểm tra an ninh, chờ lên máy bay, cuối cùng là kiểm tra vé lên máy bay, chuẩn bị rời khỏi thành phố đầy kỉ niệm tuổi thơ của cô.
Gần hai giờ sau, khi máy bay hạ cánh, Chung Viễn Huỳnh lấy điện thoại ra, hộp thoại WeChat liên tục hiện lên.
Đã thêm: Cậu đã đến chưa, đến rồi mau ra đây đi, người đẹp nhất trong đám đông là tớ.
Chung Viễn Huỳnh cong môi bước ra ngoài, vừa định cất điện thoại đi thì trên màn hình hiện lên một tin nhắn từ số lạ: Năm mới em thế nào, giữ gìn sức khỏe nhé...
Cô liếc nhìn nó, và ngay lập tức chặn số trước khi đọc nó.
Ở lối ra, Chung Viễn Huỳnh đi về phía Bối Trân Giai, từ trên xuống dưới nhìn cô ấy một cái, nhịn không khỏi nói: "Cậu không lạnh sao?"
Nếu Chung Viễn Huỳnh được bao bọc như một quả bóng thì Bối Trân Giai lại gầy như que kem.
Bối Trân Giai ngồi thụp xuống chờ đợi cô, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, nhưng cô ấy lại nao núng hai lần, răng lập cập: "Không phải cho vừa mắt của cậu sao."
"Vậy sao?" Chung Viễn Huỳnh mặt không cảm xúc giễu cợt cô ấy: "Vậy cậu cởi quần áo ra, tớ có thể giả bộ cảm thán một chút."
"..." Bối Trân Giai nói: "Cậu vẫn luôn ức hiếp tớ".
"Ngày mai không phải còn đi làm sao? Gì nữa đây? Muốn nghỉ ốm mấy ngày kéo dài kỳ nghỉ sao?" Chung Viễn Huỳnh cởi khăn quàng cổ, khoác thêm áo khoác cho cô ấy.
"Hừ." Bối Trân Giai lườm cô một cái: "Cho dù có bệnh, tớ cũng muốn tỏa sáng, tỏa sáng như trong giới truyện tranh!"
"Được." Chung Viễn Huỳnh lôi kéo cô ấy đi: "Không nói đến những thứ khác, ít nhất cậu cũng phải đảm bảo rằng mình sẽ không bị nhiễm lạnh trong thời tiết lạnh giá như thế này."
Bối Trân Giai: "..."
Bối Trân Giai lái xe tới, hai người đến bãi đậu xe lấy xe, dọc đường cô ấy cúi đầu gửi nhận tin nhắn, Chung Viễn Huỳnh thấy cô ấy vẫn vừa lái xe vừa gửi tin nhắn, mí mắt giật giật, cô ấy bị đẩy vào ghế phụ: "Để tớ lái xe."
“Ồ.” Bối Trân Giai không thèm ngẩng đầu, ung dung thắt dây an toàn rồi tiếp tục cúi đầu trả lời tin nhắn.
Âm thanh thông báo của điện thoại không ngừng vang lên, Chung Viễn Huỳnh lại liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: "Yêu đương chán lắm, cậu nhắm có kiên trì nổi không?"
"Xét về khối lượng công việc của tớ, có lẽ ngay cả sợi tóc tớ còn chưa bảo vệ được, quan hệ cái rắm gì chứ." Bối Trân Giai trả lời tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi xách và nói với vẻ mặt cay đắng: "Sắp tới khởi công còn có rất nhiều việc phải làm, nào là thúc giục tiến độ của họa sĩ, kiểm tra kịch bản của cốt truyện và kiểm soát tình hình xuất bản trực tuyến và xuất bản sách."
Chung Viễn Huỳnh kiên nhẫn lắng nghe, mặc dù Bối Trân Giai hay phàn nàn khi công việc bận rộn, nhưng cô ấy thực sự rất yêu thích công việc của mình.
Hầu hết bạn bè đều có một giai đoạn, một nhóm bạn học tiểu học, một nhóm bạn học sinh trung học cơ sở, nhưng qua năm tháng chuyển trường, chuyển nhà, thay đổi thông tin liên lạc, v.v., có thể sàng lọc rất nhiều bạn bè.
Hai người bọn họ từ tiểu học đến nay tiếp xúc với nhau cũng hơn mười năm, một trong những nguyên nhân quan trọng là bởi vì bọn họ có chung sở thích liên quan mật thiết - truyện tranh.
Ở trường trung học cơ sở, họ khao khát một tương lai vô hình, không sợ những trò đùa của mọi người và những đứa trẻ sơ sinh không sợ khó khăn và thất bại.
Chung Viễn Huỳnh từng chỉ vào một loạt bức vẽ dày công và nói chắc nịch: "Tớ sẽ trở thành họa sĩ truyện tranh trong tương lai."
Bối Trân Giai cũng chọn một tạp chí truyện tranh và nghiêm túc nói: "Tớ vẽ không giỏi lắm, vì vậy tớ muốn trở thành một biên tập viên, và tên của tớ sẽ xuất hiện trong mục biên tập của tạp chí truyện tranh."
Lúc ấy lời non nớt như văng vẳng bên tai, trong mắt đối phương đều nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.
Tuy nhiên, kết quả của sự chăm chỉ có thể không phải lúc nào cũng giống như tưởng tượng ban đầu và kết quả bây giờ cũng không tệ.
Bối Trân Giai nhìn ra ngoài cửa kính xe: "Lát nữa đưa cậu về, tớ không lên đâu, tớ còn phải đi đến công ty nữa."
Chung Viễn Huỳnh: "Không phải ngày mai mới đi làm sao?"
Bối Trân Giai: "Vẫn còn một số bản vẽ chưa được xem xét. Tớ sẽ làm một số công việc chuẩn bị, mắc công ngày mai lại phải vội vàng."
Nhiều người không hiểu tại sao cô ấy đi làm luôn có vẻ mặt vui vẻ, thường xuyên làm thêm giờ mà không phàn nàn gì, suy cho cùng đều là vì cô ấy yêu thích công việc này, và cô ấy không ngừng được tiếp thêm động lực vì tình yêu của mình.
"Mấy ngày tới chắc tớ rất bận." Bối Trân Giai nói: "Quay đầu lại đi."
Chung Viễn Huỳnh gật đầu, nắm chặt vô lăng quay đầu xe.
Bối Trân Giai tiếp tục nói: "Sau năm mới, tớ phải ký thêm một số cuốn sách để làm. Tớ thực sự muốn ký với một ông chủ lớn, và được liên kết với tên của ông chủ lớn, như vậy mới tận dụng được sức ảnh hưởng của người đó."
"Lần này, tớ sẽ thử xem có thể ký hợp đồng với Mộc Thực Tâm hay không, sau đó quay sang Nguyên Tận có khả thi hay không."
Xe tiến vào tiểu khu liền chạy chậm lại, đến dưới lầu nhà cô thì dừng lại.
Chung Viễn Huỳnh đạp phanh, quay đầu nhìn cô ấy: "Sao không nói chuyện ký hợp đồng với Nguyên Tận đi, mỗi ngày tớ chỉ nghe cậu nhắc về cô ấy."
"Bộ dễ kí hợp đồng với cô ấy lắm sao?" Vẻ mặt Bối Trân Giai thể hiện rõ vẻ háo hức khi nhắc đến cái tên đó nhưng không dám nghĩ ngợi: "Đội ngũ trong studio của cô ấy rất lợi hại, lấy địa vị của cô ấy, nhà xuất bản nhỏ như tớ ảo tưởng cái gì chứ."
Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một chút: "Ừm, cũng phải."
"Tự lượng sức mình." Chung Viễn Huỳnh cười nói thêm: "Đừng từ bỏ quyền ước mơ của mình."
"..." Bối Trân Giai trừng mắt, xua tay đuổi cô đi: "Bạn hiền, tới vạch qua đường rồi, mời cậu xuống xe."
Chung Viễn Huỳnh cười không khách sáo, cầm vali đi lên lầu.
Đêm đó, Chung Viễn Huỳnh có kinh nguyệt, hành đến tận nửa đêm vẫn không tài nào ngủ được, cũng may uống vào một viên ibuprofen mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô ở nhà mấy ngày, vừa hay Bối Trân Giai ở bên này cũng có chút rảnh rỗi nên lập tức gửi tin nhắn tới: Tớ chuẩn bị tan sở, cậu đến công ty tớ đi, gần công ty tớ có một quán hủ tiếu mới mở, tớ nghe nói nó không tệ, chúng ta đi ăn thử.
Chung Viễn Huỳnh trả lời tin nhắn của cô ấy rồi đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, sau đó cô bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến Thời Mãn Hưng, đứng dưới lầu đợi cô ấy.
Thành phố Bắc Đường có tuyết rơi nhẹ, bông tuyết bị đèn đường nhuộm thành màu vàng nhạt chậm rãi rơi xuống nền đất.
Hơi thở tạo thành làn hơi trắng, chiếc khăn vừa ngột ngạt vừa ẩm ướt, Chung Viễn Huỳnh kéo chiếc khăn để lộ cằm ra ngoài, mũi giày cô chạm vào bông tuyết nhỏ trong góc.
Tiếng giày da nện xuống đất vang vọng trong hành lang, một lúc sau Bối Trân Giai đi ra vẫy tay với cô: "Đi thôi."
Chung Viễn Huỳnh đáp lại và đột nhiên quay đầu nhìn về góc phố.
Thấy cô dừng lại, Bối Trân Giai liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Ở đó không có đèn đường, chỉ có những cái bóng lớn lờ mờ của những chiếc ô tô đậu ở đó.
"Không có gì." Chung Viễn Huỳnh nhìn đi chỗ khác.
Bối Trân Giai: "Địa điểm cũng không xa, chúng ta đi thẳng tới đó, trở về tớ lái xe đưa cậu về."
"Được."
Bóng dáng hai người dần xa, bên đường có một người ngồi trong xe nhìn bọn họ rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía công ty Thời Mãn Hưng, nhấc điện thoại di động lên gọi điện thoại cho ai đó.
Đi đến ngã tư quẹo phải, tầm năm sáu phút sẽ thấy một quán hủ tiếu khô mới khai trương.
Thời tiết se lạnh, nồi khô nấu bằng bếp nhỏ rất được ưa chuộng, vì thế nên cửa hàng nhỏ tuy mới mở nhưng buôn bán rất tốt.
Vừa mở cửa, họ đã ngửi thấy mùi cay nồng và mùi bia nồng nặc, bà chủ niềm nở chào hỏi: "Hai người đến à? Ngồi đây đi, hai người muốn ăn gì?"
Chung Viễn Huỳnh liếc nhìn thực đơn, và thấy những món ăn đặc trưng ở dòng chữ và hình ảnh trên cùng, gà khô cay, vịt bia khô và ruột mỡ khô.
Chung Viễn Huỳnh và Bối Trân Giai nhìn nhau, đồng thanh nói: "Gà khô cay."
Hai người đều có chung một loại chấp niệm về lẩu khô - nó phải cay, càng cay càng tốt.
Bà chủ cười hỏi: "Còn gì nữa không?"
Hai người gọi mấy món phụ, sau khi bà chủ ghi chép xong liền đưa danh sách cho phòng bếp phía sau, bảo bọn họ chờ một lát rồi đi tiếp những vị khách khác.
"Đừng nhìn cửa hàng nhỏ này mà xem thường." Bối Trân Giai nói: "Tớ nghe các đồng nghiệp đã từng ở đây nói rằng mùi nồi khô ở đây khá tốt."
Chung Viễn Huỳnh: "Tớ cũng thấy vậy." Vị cay thơm và các món ăn đầy hương vị. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo hoang vắng, trong cửa hàng ánh đèn vàng ấm áp, sống động thư thái, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái lười biếng.
Bối Trân Giai đem bát đũa tách ra, nhúng nước nóng vào, chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi cô: “Mà này, không phải cậu nói bị đau bụng kinh sao? Tớ có quen một bác sĩ già người Trung Quốc, tay nghề của ông ấy rất lợi hại."
"Lần đầu tiên vào công ty, tớ rất lo lắng. Tớ đã bị mất ngủ, rụng tóc và sức lực kém. Nhờ gặp ông ấy mà bệnh tình của tớ tiến triển rất tốt. Cậu có muốn tớ liên hệ với ông ấy giúp cậu không?"
“Không cần đâu.” Chung Viễn Huỳnh cởi khăn quàng cổ ra, nói: “Trước đây tớ có đến bệnh viện xem, uống thuốc bắc một tháng cũng không có tác dụng gì, cho nên tớ không muốn quấy rầy.”
"Không gặp bác sĩ cũng không sao." Bối Trân Giai đột nhiên khó hiểu nói: "Lão bác sĩ Trung Quốc đó khá thú vị, ông ấy còn có thể xem bói nữa đấy. Sự nghiệp của cậu đang khởi sắc, việc này thì không cần lo, hay là đến hỏi ông ấy về chuyện tình duyên đi.”
Sắc mặt Chung Viễn Huỳnh âm trầm, cô nhanh chóng đẩy lùi đề tài: "Ông ấy từng xem bói cho cậu rồi sao?"
“Đúng vậy.” Bối Trân Giai lúc này mới mừng rỡ nói: “Ông ấy dự đoán tớ sẽ gặp được quý nhân!”
"Có lấy đồng nào từ cậu không?"
"Không có."
Chung Viễn Huỳnh khịt mũi: "May mà không có, nếu không tớ sẽ tố cáo ông ta là kẻ lừa đảo."
"..."
Kể từ bữa tối hai người cùng nhau đi ăn hôm đó, mấy ngày sau Bối Trân Giai bắt đầu trầm mình trong công việc.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đi học lại, vì vậy Chung Viễn Huỳnh vẫn đang sống một cuộc sống nhàn nhã trong những ngày nghỉ, ngủ thẳng giấc đến mười giờ sáng khi cô nhận được điện thoại của Bối Trân Giai mới chịu tỉnh dậy.
Chung Viễn Huỳnh xoay người dưới chăn, khó nhọc vươn tay, chạm vào điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhắm mắt nói: "Xin chào".
"Ahhh—"
"..."
Khi một giọng nữ hét lên cho đến khi âm thanh vỡ ra, Chung Viễn Huỳnh run lên và cắt điện thoại ngay lập tức.
Giây tiếp theo, điện thoại lại vang lên liên hồi, Chung Viễn Huỳnh túm tóc, cô miễn cưỡng cầm điện thoại lên.
"Bảo bối, cậu có biết không!" Bối Trân Giai du dương nói: "Tớ! Nhất định! Đúng! Tớ! Nhất định là! Đang nằm mơ!!!"
"..." Vẻ mặt Chung Viễn Huỳnh hờ hững: "Gì nữa, nếu hết rồi thì tớ cúp máy đây."
"Chết tiệt, hợp tác một chút, nếu không lát nữa cậu sẽ mất tớ đấy."
"..."
Bối Trân Giai tiếp tục phấn khích: "Lão bác sĩ người Trung Quốc đó thật tuyệt vời. Tớ thực sự đã gặp được một quý nhân. Đoán xem là ai, nếu cậu có thể đoán đúng, tớ sẽ gọi cậu là cha cả đời!"
Chung Viễn Huỳnh thở ra một hơi, ngái ngủ nói: "Cậu gọi điện thoại ở đâu vậy, sao không nghe thấy âm thanh gì thế?"
"Toilet, nơi này thích hợp để phóng đại bầu không khí, không, đây không phải trọng điểm!"
"....Tạm biệt."
Bối Trân Giai vội vàng: "Nguyên Tận đã ký hợp đồng với nhà xuất bản của chúng tớ!!!"
Điện thoại im lặng một lúc, Bối Trân Giai còn tưởng rằng cô thật sự cúp máy, liếc nhìn điện thoại còn đang bắt máy: "Sao không trả lời?"
Các dây thần kinh trong não của Chung Viễn Huỳnh bắt đầu hoạt động chậm chạp như máy tính đang bắt đầu khởi động lại.
Nguyên Tận?
Ồ!
Nguyên Tận?
Ahhhh chúa ơi!
Chung Viễn Huỳnh mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy: "Có thật không? Là cậu chưa tỉnh hay là đoàn đội của Nguyên Tân ngủ quên hết rồi?"
“Đừng nói cô ấy, bây giờ tớ vẫn còn chưa thể tin được.” Bối Trân Giai hoài nghi nói: “Cô ấy không chọn hợp tác với các tòa soạn lớn mà lại chọn một tòa soạn nhỏ nhoi ở chỗ tớ, vì vậy có thể chứng minh tòa soạn của chúng tớ đang làm việc rất hiệu quả."
"Cô ấy kí hợp tác xuất bản sách nào?" Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một chút nói: "Tục Minh cùng với Phía cuối sương mù không phải đều đã ký hợp tác với nhà xuất bản khác rồi sao?"
Bối Trân Giai bật khóc: "Tớ đã ký hợp đồng cuốn sách mới của cô ấy "Đèn đom đóm đêm dài"."
Chung Viễn Huỳnh có ấn tượng với cuốn sách này, cô đã thấy Nguyên Tận từng đăng bài Weibo tuyên truyền về "Đèn đom đóm trong đêm dài", bài đăng chỉ có một vài lời giới thiệu ngắn gọn, trước khi bắt đầu xuất bản, có rất nhiều nhà xuất bản đấu giá để giành quyền ký hợp tác xuất bản, có rất nhiều chủ đề liên quan, vì vậy cũng vô tình kéo theo muôn vàn chủ đề vây quanh chuyện này, người đọc đến giờ vẫn còn đang rất mong chờ kết quả cuối cùng.
Bối Trân Giai cảm động nói: "Cậu có biết cảm giác bây giờ của tớ là gì không?!"
"?"
"Bị vé số bay tát vào mặt, sau một đêm liền trở nên giàu có!"
Chung Viễn Huỳnh cũng hỏi lại xem như đáp lại lời cô ấy: "Vậy cậu có biết cảm giác của tớ bây giờ như thế nào không?"
Bối Trân Giai: "Gà chó lên trời?"
"Làm ơn cho tớ thông tin liên lạc của vị bác sĩ già người Trung Quốc đó đi."
"..."
Tác giả có lời muốn nói: Lão y: "A, hoa đào nở rồi."