Sau cuộc nói chuyện không biết diễn tả như thế nào ở lần trước, liên tiếp hai ngày sau, Chung Viễn Huỳnh luôn chôn mình trong phòng.

Phó Tẫn cũng giống cô luôn ở trong phòng riêng của mình, hai người họ dù ở cùng nhà nhưng cả ngày không gặp mặt nhau trừ khi lúc xuống nhà dùng cơm.  

Đợt mưa lần này vẫn rơi không ngừng nghỉ. Sáng ngày thứ sáu, bầu trời đặc biệt u ám, mây đen dày đặc, những cơn gió mạnh làm cành lá rung rinh, trận mưa xối xả tạo thành một tấm lưới bạc khổng lồ bao trùm thành phố.

Chung Lịch Cao cau mày nói: "Mưa lớn như vậy, trên đường đi chắc chắn sẽ tắc đường. Hôm nay còn có tiệc chiêu đãi ông Triệu của tập đoàn Duệ Khải."  

Phó Lăng Thanh liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Theo như lịch trình thì chúng ta vẫn còn kịp thời gian, chúng ta mau đi thôi."  

Tài xế lái xe đến và dừng ở cửa, sau đó liền vội vàng xuống xe cầm ô tiến đến che cho hai người.  

Phó Lăng Thanh quay đầu lại nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh từ trên lầu đi xuống, bà ấy cười ấm áp nói: “Viễn Huỳnh, bữa sáng trong phòng ăn đã chuẩn bị xong, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm, các con không cần đợi chúng ta về ăn tối, có việc thì cứ gọi điện cho dì, bọn dì đi trước đây."  

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và không quan tâm gì của Chung Lịch Cao, Chung Viễn Huỳnh cũng phớt lờ ông ta, trực tiếp chào hỏi Phó Lăng Thanh và nói lời tạm biệt với bà ấy. 

Ăn sáng xong, khi cô đang đi lên lầu thì bắt gặp Phó Tẫn cũng đang đi xuống cầu thang, cô liếc nhìn cậu rồi nói: “Chào buổi sáng.” 

Dường như đêm qua cậu ngủ không ngon, sắc mặt quá mức lạnh nhạt khiến cho quầng thâm dưới mắt cậu có chút đặc biệt dễ thấy.  

Khi cậu sắp đi ngang qua, Phó Tẫn khàn giọng nói: "Chào buổi sáng."  

Giọng cậu nghe có chút lười biếng nhưng lại có cảm giác dễ nghe và có phần ngoan ngoãn.  

Lỗ tai Chung Viễn Huỳnh giật giật, cô không nói lời nào liền đi trở về phòng. 

Phòng của cô và Phó Tẫn ngăn cách nhau bởi một bức tường, vốn dĩ vị trí giường của cô đối diện với bức tường từng là phòng tắm của cậu, khi còn nhỏ cậu không thích nên nhất quyết đòi thay đổi cách bố trí toàn bộ, đổi vị trí của chiếc giường, phòng tắm cũng đã được sửa sang lại ở phía bên kia, làm cho toàn bộ căn phòng của cậu trở nên đối xứng với căn phòng của cô.  

Nhưng tòa nhà này là của gia đình cậu, cô đương nhiên không quan tâm cậu sửa thế nào, cô cũng đã sớm quen những điều lạ lùng ấy.  

Chung Viễn Huỳnh nằm nghiêng trên giường, lấy điện thoại ra tìm thứ gì đó để giải trí, vừa mở WeChat ra, vô số tin nhắn ập đến như lũ, đủ loại lời chúc mừng năm mới chủ yếu được gửi theo nhóm, có thêm một số tin nhắn được gửi riêng.  

Cô liếc nhìn nó, chậm rãi trả lời tin nhắn một rồi nhấp vào nhóm giáo viên trung học.

——Tiểu Chung, tại sao không thấy cô ấy lãnh bao lì xì?

—— Cô ấy đâu rồi, hình như đã mất liên lạc với cô ấy từ khi nghỉ Tết Nguyên Đán. —— Khi đến lúc giật bao lì xì, không thể tin được thầy Trịnh là một người sắp về hưu.  

Nhóm giáo viên rất sôi nổi, tin tức được chia thành bách khoa toàn thư về sức khỏe, trò chuyện về học sinh, nói về cuộc sống và chia sẻ kinh nghiệm, còn một chuyện nữa là giật phong bao lì xì trong dịp Tết.  

Chung Viễn Huỳnh lười đọc từng cái một, cô nhanh lẹ gửi một phong bì màu đỏ trị giá 188 nhân dân tệ vào nhóm chat và đóng hộp tin nhắn trò chuyện nhóm.  

Cuối cùng, cô nhìn vào hộp thoại có biệt danh "Bia bong bóng trong bình chân không" và cái biệt danh “Đã Thêm” trên khung chat. Người này là bạn từ hồi nhỏ của cô tên Bối Trân Giai, cô đã mấy ngày không trả lời tin nhắn của cô ấy, có thể chuyện ấy đã làm cho cô ấy phát điên mà nhắn cho cô đến tận 99 cái tin nhắn khác.  

Chung Viễn Huỳnh liếc nhanh nội dung tin nhắn, chủ yếu là nói về những chuyện bát quái, có thảo luận tin tức trực tuyến, phàn nàn về việc làm việc trong một nhà xuất bản truyện tranh, v.v.  

Cô đi thẳng đến đọc tin nhắn mới nhất.  

Đã thêm: ah ah ah Viễn Huỳnh mau vào xem! ! ! Nguyên Tận mới cập nhật "Tục Minh" trên Weibo, thật cảm động, thật hay, nhưng tớ sẽ không spoil đâu.   

Đã thêm: Cập nhật nửa tháng, đại khái là quên mất cốt truyện, để tớ xem lại lần nữa, trời ơi, phát hiện thêm hai điềm báo mới đáng nghi, cậu đọc đi rồi quay lại thảo luận với tớ!  

Đã thêm: ồ! Viễn Huỳnh! ! "Phía cuối sương mù" của Nguyên Tận thái thái cũng đã được cập nhật trên ứng dụng Manbu, đây là bản cập nhật hàng tháng, lần này thái thái đã cập nhật sớm hơn một tuần, tớ còn nghĩ trong tết sẽ không cập nhật, ăn tết năm nay quá vui rồi. Tớ yêu Tết Nguyên đán. Tớ hy vọng ngày nào cũng là Tết Nguyên đán. 

Đã thêm: Đêm qua nằm mơ thấy Nguyên Tận cập nhật lại, sáng nay lấy điện thoại ra kiểm tra thì không có, điện thoại của tớ chắc bị crack rồi.  

Đã thêm: Giá như tớ có thể là chồng của cô ấy thì tốt rồi, mỗi ngày tớ sẽ đe dọa cô ấy viết truyện cho tớ xem.  

Viễn Huỳnh không có ở đây:...  

Viễn Huỳnh không có ở đây: Để tớ đi xem.  

Bối Trân Giai cuối cùng đã nhận được câu trả lời, cô ấy vui mừng bắn phá hộp thoại, thúc giục cô nhanh chóng đi xem truyện.  

Chung Viễn Huỳnh thoát khỏi WeChat, ngay lập tức nhấp vào Weibo và truy cập vào tài khoản mình chú ý nhất - Nguyên Tận.

Cô ngồi dậy mở tập mới nhất của "Tục Minh", nghĩ rằng mình sẽ phải đợi nửa tháng nữa mới có thể đọc xong tập này, cô thích thú liền trùm kín chăn rồi chậm rãi tự mình thưởng thức.

Cô thích đọc truyện tranh từ khi còn nhỏ, gần như tất cả truyện tranh có thể mua được ở các sạp báo ven đường và hiệu sách đều bị cô thu thập hết, ước mơ thuở nhỏ của cô chỉ có một - là trở thành họa sĩ truyện tranh.  

Đây chỉ là một trong vô số giấc mơ, nhưng Chung Lịch Cao đã chế nhạo và khiển trách, còn phản đối ước mơ của cô.  

Cuối cùng, duyên số đã đưa đẩy cô trở thành giáo viên mỹ thuật của một trường trung học cơ sở. 

Cô từ bỏ ước mơ của mình, và cũng từ bỏ mối quan hệ cha con bấp bênh đó.  

Lúc đó cô nói: "Cả đời này tôi sẽ không bao giờ vẽ manga một lần nào nữa và tôi sẽ không bao giờ gọi ông là cha nữa."  

Không vẽ truyện tranh cũng không đồng nghĩa với việc ngăn cản cô thích các họa sĩ truyện tranh khác, Nguyên Tận là mối tình đầu của cô kể từ năm thứ hai.  

Phong cách hội họa của Nguyên Tận rất kì bí nhưng cũng rất tươi sáng, cốt truyện đầy thăng trầm, cuốn tiểu thuyết đầu tay của cô ấy khi được đăng nhiều kỳ đã được các độc giả hoan nghênh rộng rãi, các tác phẩm sau này của cô ấy đã giành vị trí số một trên nhiều bảng xếp hạng.  

Nguyên Tận đã giành được nhiều giải thưởng khác nhau và có nhiều người hâm mộ ở nước ngoài, có cả truyện tranh xuất bản bằng tiếng Nhật và tiếng Hàn, truyện tranh của cô ấy cũng rất nổi tiếng ở nước ngoài.  

Điều này khiến cô ấy nhận được nhiều sự chú ý đến mức có người muốn điều tra đời tư của cô ấy, may mắn là Weibo của cô ấy từ đầu đến giờ chỉ liên quan đến truyện tranh, những người khác không tìm thấy các nền tảng xã hội khác của cô ấy, chỉ có thể nhìn vào kí hiệu giới tính màu hồng trên Weibo mà đoán Nguyên Tận có lẽ là một cô gái.  

Chung Viễn Huỳnh từ từ xem phần cuối của tập mới nhất, và có một sự đảo ngược lớn chỉ trong một vài bảng phân cảnh, để lại sự hồi hộp lớn ở phần cuối.  

Đọc xong rồi im lặng hồi lâu mà cô vẫn chưa định thần lại được, tim đập thình thịch, cô ước gì có thể xông thẳng vào máy tính của Nguyên Tận để xem nhân vật chính sẽ làm gì tiếp theo. 

Một cảm giác hồi hộp nhói lên trong lòng, cô thở dài đau đớn khi nghĩ đến việc mình sẽ phải đợi thêm nửa tháng nữa.  

Sau một thời gian dài trì hoãn, Chung Viễn Huỳnh đã lên ứng dụng Manbu để xem "Phía cuối sương mù".  

Đọc xong các tập truyện mới nhất, cô lười biếng nằm dài trên giường, suýt chút nữa không nhịn được mà xuất hiện hai hàng nước mắt cá sấu.  

Nhưng khi đọc xong manga, trong lòng cô có chút tâm trạng đọng lại, nhất thời cảm thấy khá là hợp ý, khi buồn có thể gặp người mình thích, nhìn đồ vật mình thích.  

Chung Viễn Huỳnh bấm vào lại Weibo, lướt qua Weibo của Nguyên Tận, cuối cùng không thể không nhấp vào hộp thoại trò chuyện.

Cô mím môi, lo lắng gõ vài dòng, rồi lại xóa rồi gõ, gõ rồi xóa, cuối cùng hiện ra một đoạn: Cô Nguyên Tận, cô vẽ siêu đẹp, cô thật sự rất tài năng, tôi đã thích cô từ lâu rồi. Sáu năm qua nhìn cô từng bước đi lên con đường thành công, mong cô mãi mãi hạnh phúc.  

Cô còn chèn thêm sáu trái tim lớn màu đỏ.  

Ngay trước khi bấm gửi, cô do dự một chút, cuối cùng lại chọn xóa, Nguyên Tận chắc là không nhận tin nhắn riêng tư đâu, cô ấy có lẽ chỉ cần có người thích tác phẩm của mình và không muốn người khác quấy rầy cuộc sống riêng tư của cô ấy.  

Bạn có thể thích các tác phẩm của Nguyên Tận, nhưng hãy giữ khoảng cách với cuộc sống của cô ấy, điều đấy thể hiện bạn là một người hâm mộ lành mạnh.  

Chung Viễn Huỳnh chỉ để lại lời nhắn dưới mỗi chương của truyện tranh.  

Cô thoát khỏi Weibo, mở lại WeChat và thảo luận sôi nổi với Bối Trân Giai.  

Ngoài cửa sổ mưa rơi không ngừng, tiếng sấm trầm đục lấn át cơn gió đang tiến đến từng đợt.  

Lúc hai người đang trò chuyện đủ loại chủ đề từ truyện tranh, màn đêm không biết đã buông xuống từ bao giờ, thoáng chốc lại đến bữa cơm tối, Chung Viễn Huỳnh tắt điện thoại, đi xuống phòng ăn ăn cơm.  

Ăn tối xong cô lên phòng tắm rửa chuẩn bị viết đề cương cho học kỳ sau, thực ra cô dạy mỹ thuật nên viết cũng chả có gì, mà trường có quy định bắt buộc giáo viên nào cũng phải viết, đại khái xem như là cho có một giáo trình giảng dạy rõ ràng.  

Nộp lên chắc cũng không có ai đọc, viết tới viết lui cũng không ai biết, cô đã viết sai câu "tuyên truyền hứng thú nghệ thuật của học sinh".  

Chung Viễn Huỳnh liếc nhìn thời gian, đã gần mười giờ, mới mở máy tính gõ được hai dòng, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối.  

Cô sững người một lúc, lập tức đi ấn công tắc đèn, nhưng không có động tĩnh gì.  

Cắt điện rồi sao?  

Lưng Chung Viễn Huỳnh cứng đờ, cô lập tức chạy trở lại giường, lui vào một góc, bấm số điện thoại của quản lý tòa nhà.  

Quản lý tòa nhà nói: "Thật xin lỗi, mạch điện có vấn đề, bất quá đã khuya lại mưa to quá, ngày mai mới có thể tìm người đến sửa chữa."  

Chung Viễn Huỳnh siết chặt điện thoại: "Không còn biện pháp nào khác sao?" 

"Thật xin lỗi đã gây phiền toái cho cô, mong cô thông cảm."

Chung Viễn Huỳnh mím môi và cúp điện thoại.  

Ngay sau đó, Phó Lăng Thanh gọi đến: "Viễn Huỳnh, ở đây có một cây đổ chắn ngang đường, dì cũng không biết khi nào mới được dọn dẹp xong, trên đường cũng có rất nhiều nước và khá trơn trượt, và thời tiết bên ngoài đang rất xấu, dì sợ là đêm nay không về được, con ở nhà một mình có sao không?"  

Chung Viễn Huỳnh rũ mắt xuống, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói: "Không có việc gì đâu ạ."  

"Được, vậy bọn dì chuyên tâm lo chuyện bên này đây."  

"Dạ."  

Ánh sáng lờ mờ của màn hình laptop chiếu sáng một góc phòng, Chung Viễn Huỳnh mang máy tính đến bên giường, lúc này mới để ý máy tính đã lâu không dùng nên quên sạc pin, gần như chết máy.  

Chung Viễn Huỳnh cắn chặt môi dưới, ôm lấy màn hình xoay qua xoay lại ôm hi vọng máy tính sẽ lên nguồn.  

Cô sợ bóng tối, vì vậy cô phải bật đèn ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ.  

Những ký ức tồi tệ ập vào tâm trí cô cùng với tiếng mưa, trước khi Chung Viễn Huỳnh chín tuổi, Chung Lịch Cao đã phớt lờ cô và thường xuyên để cô ở nhà một mình.  

Trong vô số đêm mưa, chỉ có cô một mình trong căn phòng nhỏ cùng với bức chân dung đen trắng của mẹ.  

Chung Lịch Cao muốn kiếm nhiều tiền nên đã bị lừa đầu tư vào một thứ gì đó, nhưng người đàn ông đó sau khi lấy được tiền đã quay lưng bỏ trốn, Chung Lịch Cao vì thế mà mắc nợ người ta rất nhiều.

  

Người đòi nợ đến gõ cửa, dùng đủ thứ lời lẽ lăng mạ, những lời nói tục tĩu dội qua cánh cửa sắt hoen gỉ không ngừng truyền đến tai cô.  

Chung Viễn Huỳnh khóa cửa, tắt đèn, đem ghế gỗ áp vào cửa sắt, liền nghe thấy người bên ngoài lớn tiếng mắng: “Mau nộp tiền đi, vừa rồi đèn còn sáng, tao biết bên trong có người!"  

Chung Viễn Huỳnh ôm lấy bức tranh, nép vào một góc, cô cố nén tiếng khóc, nhỏ giọng nói với người trong di ảnh: "Mẹ ơi, con sợ..."  

Cơn mưa đêm ảm đạm, không gian nhỏ hẹp, những lời nói cáu kỉnh và ghê tởm ngoài cửa, và mối đe dọa bạo lực sắp xảy ra, tất cả đều được khắc sâu vào trí nhớ của cô từng cái một bằng loại mực khó mà tẩy rửa được.  

Thật khó loại bỏ chúng ra khỏi ký ức!  

Loại tình huống này cô đã trải qua rất nhiều lần, cũng không biết từ lúc nào, nỗi sợ hãi bóng tối vẫn luôn dung nhập vào trong cơ thể và tâm trí của cô, thỉnh thoảng lại xuất hiện.  

Máy tính nhanh chóng hết pin tắt nguồn, Chung Viễn Huỳnh lập tức bật đèn pin điện thoại, nhưng cô đã nghịch điện thoại gần cả ngày nay, hiện tại điện thoại chỉ còn 10% pin.  

Cô siết chặt người, nhìn viên pin càng ngày càng giảm, lòng bàn tay cô toát ra mồ hôi lạnh, các khớp ngón tay cầm điện thoại cứng ngắc đến mức trắng bệch.  

Khi điện thoại chỉ còn 1% pin, một nỗi sợ hãi chìm vào bóng tối đột ngột bao trùm lấy cô.  

Những tia chớp rạch ngang bầu trời, và những ô cửa sổ hình vuông phản chiếu một vùng rộng lớn nhợt nhạt.

Một tiếng sét dường như ập xuống cách ngôi nhà không xa, tiếng nổ lớn khiến mọi người hoảng sợ.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng cô chợt có tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc"

Điện thoại vừa tắt và tầm nhìn trước mắt cô hoàn toàn trở nên tối mịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play