Sau bữa cơm tất niên, Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao quay trở lại bận rộn với những bữa tiệc xã giao.
Còn về phần Chung Viễn Huỳnh thì hầu như cả ngày cô đều ở trong phòng không làm gì cả, cứ thế chớp mắt một ngày liền trôi qua.
Vào đêm thứ ba của năm mới, cô cảm thấy có chút buồn chán, nằm thật lâu trên chiếc giường, cô có cảm giác xương cốt bắt đầu rã rời, đầu óc thì trở nên nặng trĩu.
Cô muốn đi ra ngoài hoặc tìm chỗ đi chơi xung quanh, nhưng mà cô không biết nên đi đâu và chơi những gì?
Chung Viễn Huỳnh thầm nhẩm tính ngày, chỉ còn có vài ngày nữa, bây giờ cô cần chuẩn bị một ít băng vệ sinh rồi.
Cô chậm rãi ngồi dậy, chỉnh lại áo len, mặc thêm áo khoác ngoài, quàng khăn qua cổ, quấn người thành một cái bắp cải to ấm áp rồi đi xuống lầu.
Trong phòng khách hắt ra một ánh sáng dịu nhẹ nhưng lại không có ai ở đó. Cô không quan tâm lắm rồi cứ thế đi ra ngoài.
Gần nhà có một cửa hàng siêu thị nhỏ khá tiện lợi, chỉ cách nhà có khoảng mười phút đi bộ.
Mây mù che khuất trăng sao trên bầu trời, những cơn gió điên cuồng thổi tung cát bụi trên mặt đất, mùi đất cứ thế xông thẳng vào mũi, cành lá hòa theo cơn gió như đang bay múa.
Cảm thấy trời như sắp mưa, Chung Viễn Huỳnh mở điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn dự báo thời tiết vừa hiện lên cách đây một phút.
Không khí lạnh đang di chuyển xuống phía Nam, dự báo trong 2 giờ tới thì thành phố Nam Khánh sẽ có mưa.
"..."
Dù tin tức đến sớm hay muộn thì cô cũng đã đi được nửa đường, và cô cũng không có ý định quay trở về nhà để lấy ô, vì thế cô bắt đầu gia tăng tốc độ.
Năm phút sau, Chung Viễn Huỳnh đã đến được siêu thị, xung quanh các nhà hàng đều đóng cửa nghỉ lễ, may mắn là siêu thị thì lúc nào cũng mở cửa suốt thời gian Tết Nguyên Đán.
Cô tiến vào siêu thị và đi thẳng đến khu vực dành cho phụ nữ, tìm nhãn hiệu yêu thích của mình, với tay lấy hai gói và đến quầy thu ngân để thanh toán.
Sau khi thanh toán xong, Chung Viễn Huỳnh đi ra khỏi siêu thị thì phát hiện ra ngoài trời đã bắt đầu mưa lất phất.
"..."
Cô cố gắng đi thật nhanh nhưng cũng không tránh được những hạt mưa đang rơi.
Hạt mưa từng chút một thấm ướt cả mặt đất, Chung Viễn Huỳnh không chút suy nghĩ liền nhanh chóng chạy vội về nhà.
Cây cối ở thành phố Nam Khánh vẫn luôn xanh tốt, mùa đông cũng có thể thấy những tán cây xanh tươi tắn trên nền tuyết trắng xóa, cô vừa đi vừa trốn dưới những tán cây.
Dù chỉ là cơn mưa nhỏ nhưng khi về đến nhà thì người cô cũng đã ướt gần hết, cảm giác lạnh đến thấu xương xộc thẳng vào người.
Chung Viễn Huỳnh mở cửa vào nhà, khi cô đi ngang qua phòng khách thì chợt nhận thấy hình như có người đang ngồi trên ghế sô pha.
Nghe thấy động tĩnh, Phó Tẫn đưa tầm mắt nhìn sang, thấy trên tóc cô khá ướt và còn có những giọt nước đang nhỏ xuống, quần áo trên người chỗ ướt chỗ khô, ngón tay thì đỏ ửng vì lạnh.
Chung Viễn Huỳnh lấy tay lau nước mưa còn đọng trên mặt, bắt gặp ánh mắt của Phó Tẫn, cô thấy lông mày cậu có hơi cau lại, vẻ mặt trông khá khó chịu.
Cô hơi bối rối nên chỉ liếc nhìn cậu, cảm thấy có gì đâu mà cậu ta lại khó chịu cơ chứ.
Cùng lắm thì mình không nhìn cậu nữa.
Hơn nữa, cô cũng muốn nhanh chóng lên phòng thay quần áo rồi tắm nước nóng, không cần nói chuyện với cậu làm gì, cô đang định đi xuyên qua phòng khách để lên lầu thì bất chợt nghe cậu lên tiếng.
“Không có ai ở nhà sao?” Phó Tẫn đột nhiên hỏi cô.
Cậu đã lên tiếng như vậy, Chung Viễn Huỳnh đành phải dừng lại và trả lời: "Chào buổi tối, chúc cậu ngủ ngon."
Biểu cảm của cậu đã được kiềm chế lại, trông rất bình thường, như thể cái cau mày vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
"Tôi đang hỏi tại sao chị không gọi người mang dù đến cho chị."
Giọng nói của cậu có chút âm trầm, kết hợp với tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, nghe có vẻ thanh mát.
“Chỉ cách có hai bước chân thôi, với lại trời cũng không mưa to lắm.” Chung Viễn Huỳnh vừa đi lên lầu vừa nói: “Hơn nữa, đang là Tết Nguyên đán, dì Trương và chú Lý đã về nhà lúc tám giờ.”
Ý bảo là không ai rảnh để có thể đến đưa dù cho cô.
Trong tiềm thức của mình thì cô đã tự động loại trừ khả năng duy nhất còn lại.
Phó Tẫn đứng một mình trong phòng khách, quay lưng về phía ánh đèn vàng nhạt của đèn sàn, vẻ mặt cậu hình như có vẻ âm trầm.
Chung Viễn Huỳnh trở về phòng, thay quần áo và đi tắm.
Khi những ngón tay đang đông cứng đỏ ửng chạm vào nước nóng, trong cơ thể đột nhiên có một dòng máu nóng chảy ra, đầu ngón tay cô đột nhiên có cảm giác sưng tấy.
Phòng tắm mờ mịt và nóng bức, Chung Viễn Huỳnh đột nhiên suy nghĩ đến Phó Tẫn, quả thật cậu đã thay đổi khá nhiều so với trước.
Nhưng đã thay đổi ở chỗ nào thì chỉ trong thời gian ngắn cô không thể nói ra.
Nhưng có gì lạ đâu, bảy năm rồi ai ít nhiều cũng đều phải thay đổi, giống như cô vậy.
Chung Viễn Huỳnh từ bỏ suy nghĩ trong đầu. Sau khi tắm xong, cô ngồi bên giường lau tóc.
Cảm thấy mũi có chút tắc, còn muốn hắt hơi, hình như đã bị cảm lạnh rồi, vì vậy cô vội sấy khô tóc, cầm cái ly đi xuống lầu, muốn xuống phòng bếp tìm chút nước nóng để uống.
Không có ai trong phòng khách, cô bước vào bếp và tìm thấy một ly xi-rô gừng bốc khói nghi ngút, thơm mùi gừng, mang đến vị ngọt nhẹ.
Xi-rô gừng thực sự có tác dụng chống cảm lạnh tốt hơn những thứ thuốc khác, nhưng ban đêm cô cũng lười đi làm những món quá công phu này, vì vậy cô chỉ muốn đi tìm một cốc nước nóng.
Chung Viễn Huỳnh do dự, nhưng vẫn cầm ly xi-rô gừng lên và uống từng ngụm nhỏ.
Vị cay của gừng quyện với vị ngọt đi vào miệng nhanh chóng làm ấm tứ chi và xương cốt.
Mãi đến chiều tối mùng 4 trời mới tạnh mưa, Chung Viễn Huỳnh ăn tối xong định ra ngoài đi dạo.
Những ngôi nhà và đường phố đều bị bao phủ trong làn nước mưa ẩm ướt, những giọt nước nhỏ giọt từ ngọn cây và đèn đường, đường phố hôm nay có chút vắng vẻ.
Mùa đông ở phương nam là như thế này, khi trời không mưa thì cảm giác lạnh có thể chấp nhận được, khi có mưa thì cảm giác lạnh hơn cả băng giá ở Bắc Cực.
Loại ẩm ướt này cực kỳ nguy hiểm, mặc kệ như thế nào, khí lạnh đều có thể thấm vào tận kẽ hở trong xương.
Chung Viễn Huỳnh có chút ghét trời mưa, nhưng lại đặc biệt thích cảm giác sảng khoái sau khi mưa tạnh.
Cô đi chầm chậm, bất tri bất giác lại đi đến siêu thị mà cô đã ghé vào ngày hôm qua.
Hôm qua đến rồi đi vội vàng, Chung Viễn Huỳnh ngẫm nghĩ rằng cô sẽ ở lại Nam Khánh thêm vài ngày, phần lớn thời gian cô đều ở trong nhà, sao không mua thêm chút đồ ăn vặt giải trí.
Cô bước vào siêu thị, kéo một chiếc xe đẩy, lấy vài bịch khoai tây chiên, coca, sữa chua, bánh quy... lấy mỗi thứ một ít, cuối cùng nhìn lại thì cũng khá nhiều.
Chung Viễn Huỳnh thanh toán xong hóa đơn và cầm một túi đồ lớn đi về phía lối ra siêu thị.
Ngoài trời mưa rơi tí tách.
"..."
Cũng trong khung cảnh này, Chung Viễn Huỳnh tự hỏi liệu có điều gì cản trở cô không, tại sao mỗi khi cô đi mua sắm ở siêu thị này về thì trời lại mưa.
Cơn mưa nhỏ trong nháy mắt trở nên nặng hạt hơn, phát ra tiếng răng rắc rơi trên mặt đất, những tòa nhà trong tầm mắt rất nhanh bị mưa và sương mù bao phủ, tất cả đều chìm trong màn mưa trắng xóa.
Lần trước trời mưa nhẹ, cô chỉ mua một ít đồ nên còn gắng gượng chạy về nhà được, nhưng lần này trời mưa to như vậy, cô nhìn xuống túi đồ ăn vặt to nặng trĩu, nhất thời không nói nên lời.
Có người chạy dưới mưa, có người trốn dưới mái hiên với vẻ mặt lo lắng.
Đi hay đợi mưa tạnh, Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một chút, quay người trở lại siêu thị, định mua cho mình một chiếc ô.
Thật bất ngờ, hai dãy kệ bán ô dù trống trơn, chỉ còn mỗi bảng giá.
"..."
Chung Viễn Huỳnh bất đắc dĩ hỏi nhân viên bán hàng: "Không còn ô để bán sao?"
“Nam Khánh đang mưa rất to, ô đã được bán hết rồi ạ.” Nhân viên bán hàng nói lại như thể đã quen với câu hỏi đó.
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy khó hiểu: "Nếu dù bán đắt như vậy thì sao mấy người không nhập thêm ô về bán?"
Nhân viên: "Bây giờ là Tết Nguyên đán, nhà máy phải nghỉ ngơi và không thể nhập hàng, ít nhất là cho đến hết ngày mùng 8 Tết."
Được rồi, Chung Viễn Huỳnh lại đi về phía cửa, tay cô hơi đau, dù sao cũng chỉ đi có mười phút, trở về tắm rửa thay quần áo là được.
Cô vừa định bước ra khỏi cửa, phía sau liền có người đi tới, mang theo một cơn gió hơi lạnh, ở phía trên đầu cô mà mở ra một chiếc ô lớn màu xám.
Bị bóng tối bao phủ, Chung Viễn Huỳnh bất ngờ ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp đôi mắt đen láy của Phó Tẫn.
Cậu dời tầm mắt xuống, liếc nhìn túi nhựa trong tay cô, sau đó lắc lắc túi thạch dưa hấu trong tay, hỏi cô: "Có thể xách giúp tôi không?"
Chung Viễn Huỳnh không ngại tăng thêm chút cân nặng này và lại nghĩ đến ly xi-rô gừng tối qua, vì vậy cô mở chiếc túi nilon ra mà không cần suy nghĩ gì thêm.
Phó Tẫn đặt túi kẹo mềm vào túi nilon của cô, sau đó tiện tay với lấy túi nilon và nhấc nó lên.
Chung Viễn Huỳnh: "?"
Cô vừa định nói gì đó nhưng Phó Tẫn đã nhanh chóng nhét cán ô vào tay cô, lễ phép cười nói: “Mời chị cầm ô.”
“Để tôi xách.” Chung Viễn Huỳnh nói: “Cái túi này toàn là đồ của tôi.”
Phó Tẫn nói thêm: "Trong đó cũng có đồ của tôi."
"...."
Chắc là do cậu thấy ngại khi để đồ cùng với túi đồ của cô nên mới có lòng tốt xách giúp cô xách túi.
Lí do này cũng rất có lý, Chung Viễn Huỳnh thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Chung Viễn Huỳnh chỉ cao đến vai Phó Tẫn, cô phải giơ tay cao hết cỡ mới có thể che dù cho cậu.
Những hạt mưa đập vào mặt ô tạo nên một thứ âm thanh nhịp nhàng.
Chung Viễn Huỳnh nghiêng ô về phía cậu, cúi đầu chú ý đến vũng nước dưới chân.
“Coi chừng chiếc ô che mất tầm nhìn.” Phó Tẫn cười nói.
“Ừm.” Chung Viễn Huỳnh cố chịu đau tay, cô cố gắng giơ ô cao lên nữa.
“Không phải là ý đó.” Cậu lại nói: “Ý tôi là dịch ô sang phía chị một chút.”
Chung Viễn Huỳnh dịch ô theo lời cậu.
Phó Tẫn: "Qua chút nữa."
Cô tiếp tục dịch chiếc ô qua một chút.
"Tiếp nữa."
Cô lại tiếp tục dịch qua.
"Nữa."
"..."
Chung Viễn Huỳnh ngước mắt lên và thấy gần như nửa người của cậu đã lộ ra trong màn mưa.
Sau đó cô chú ý tới khóe môi cậu cong lên, Chung Viễn Huỳnh sững người một chút, lúc này mới phát hiện ra sự thay đổi của Phó Tẫn một cách muộn màng.
Cậu đang cười.
Không biết vì sao, từ nhỏ cậu rất khi thể hiện cảm xúc, có thể khóc có thể quậy phá, chỉ có cười là rất hiếm khi thấy được.
Lần này trở về, đã mấy lần cô thấy cậu nở nụ cười, rất chân thật và cũng rất tự nhiên, nhưng nụ cười ấy không chạm vào mắt cô, nụ cười của cậu khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, hình như cô đã từng nhìn thấy kiểu cười này rồi.
Mỗi khi cậu cười, vòng cung được cố định chính xác đến từng milimet, giống như một công thức cơ học.
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng không nói gì.
Cả hai bước qua những vũng nước và ánh đèn và trở về nhà.
Ô vừa đóng lại, Chung Viễn Huỳnh chỉ ướt nửa cánh tay nhưng Phó Tẫn gần như đã ướt sũng cả người, cô đặt ô xuống, Phó Tẫn nhìn cô nói: "Chị đi thay đồ đi."
“Cậu cũng vậy.” Chung Viễn Huỳnh gật đầu, xách đồ lên lầu.
Chung Viễn Huỳnh chỉ đơn giản là tắm rửa và thay quần áo, mở túi đồ ăn vặt cô vừa mua, nhìn thoáng qua đã thấy thạch dưa hấu bên trên.
Quên đưa cho cậu rồi.
Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một chút, quyết định đáp lễ cho hành động giúp đỡ của cậu vừa nãy, cô đi xuống lầu rửa sạch và cắt từng lát gừng, cho thêm vào một ít đường nâu và đun sôi.
Sau khi nấu xong một cốc xi-rô gừng, Chung Viễn Huỳnh đi lên tầng hai và gõ cửa phòng của Phó Tẫn.
Một lúc sau, Phó Tẫn mở cửa bước ra.
Cậu vừa mới tắm xong, đuôi tóc còn ướt sũng, cả đôi mắt đen láy hình như cũng được rửa sạch, hơi óng ánh ánh nước.
Ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cậu, Chung Viễn Huỳnh nhận ra khoảng cách giữa hai người có chút gần.
Cô bất giác lùi lại không để lại một chút dấu vết, vẫn duy trì tầm mắt không nhìn vào phòng cậu, cô đưa xi-rô gừng trên tay cho cậu.
Phó Tẫn nhướng mày, dường như cậu có chút kinh ngạc.
Cậu mím môi cười: "Cám ơn."
Cậu cười rất đẹp, nhưng Chung Viễn Huỳnh lại cảm thấy điều này không làm giảm đi nửa phần sự lạnh lùng trên lông mày và đôi mắt của cậu.
Chung Viễn Huỳnh tựa hồ nhớ tới cái gì đó, cô liền nói: "Chờ một chút, tôi trở về phòng lấy túi thạch dưa hấu đưa cho cậu."
Nhưng Phó Tẫn nói: "Không cần, chị có thể giữ nó."
Chung Viễn Huỳnh từ chối: "Đó là của cậu mua mà."
Mưa to như vậy, cậu còn cố đi mua một gói kẹo mềm, hiện tại lại không muốn ăn, vậy thì còn đợi tới chừng nào chứ.
Ánh mắt Phó Tẫn chuyển động, tầm mắt cậu rơi vào ly nước đường gừng trong tay, chất lỏng màu nâu nhạt trong ly tràn đầy hơi nước trắng đục.
“Có một số việc đã rõ ràng.” Cậu vẫn như cũ mỉm cười, thanh âm lạnh lùng như hạt mưa rơi trên mặt băng.
Cô trả lại ly nước gừng đêm qua và cậu trả lại bịch kẹo dẻo dưa hấu, xem như huề nhau, không ai nợ ai.
Chung Viễn Huỳnh theo tầm mắt của cậu nhìn về phía tay trái, ngón tay cầm ly rất rõ ràng, xương cổ tay nhô lên nhẵn nhụi đẹp đẽ, hình xăm đen tuyền quanh cổ tay đặc biệt nổi bật.
"Nhưng vẫn còn một chuyện nữa." Cậu chậm rãi nói: "Chị có cần tính luôn không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT