《 Bị Hiến Tế Sau Khi Thuần Phục Ma Long- Calanthaha》

Đừng nói đến Giotto chưa từng thấy qua những bộ mặt của xã hội, mà ngay cả Yuli đã gặp qua biết bao nhiêu là chuyện lớn hơn đi nữa, cũng bị lời nói này của ma long làm cho sững sờ trong giây lát.

Nhưng dù sao thì cô cũng không phải là người bình thường.

Cô chính là dũng sĩ đã chết dưới bàn tay của ma long hơn một trăm lẻ một lần rồi đấy!

Cho nên Yuli đi theo lối suy nghĩ của ma long để phân tích một chút về câu nói khi nãy của anh ta, thì cô chợt nhận ra rằng.

Ma long đây là muốn cô đổi chỗ chết khác.

Như mọi người đã biết, thì rồng chính là một sinh vật thích tích trữ vàng bạc châu báu lấp lánh trong lãnh địa của mình và nằm trên những thứ đó.

Nhưng được mọi người biết đến nhiều nhất, chính là Yulia Farissian đệ nhất mỹ nhân của lục địa, được mệnh danh là Đóa Hồng của Đế Quốc.

Cho nên, ma long đây không phải là dùng ánh mắt để ngắm nhìn mỹ nhân, mà đây là ánh mắt của con rồng khi nhìn vào đồ sưu tầm.

Sau khi đã hiểu thông suốt được điều này, Yuli đã nằm yên một cách thanh thản.

—— Mấy người cứ chơi tiếp đi, cô lặn trước đây.

“Ngươi, cái này, cô ấy ……”

Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi còn đang mặc váy của con gái phụ nữ, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng như nhỏ ra máu, không biết đầu óc nhỏ bé đang suy nghĩ đến cái gì, lắp bắp nói:

“......Cô ấy……Chuyện đó……Cô, cô ấy cũng không thể làm được đâu……”

Ma long cũng không biết đầu óc của những nhóm người này suy nghĩ vặn vẹo đến chỗ kỳ lạ nào đó rồi, anh cũng không phải đều có thể nghe hết được tất cả tiếng lòng của bọn họ.

Ngoài những lời cầu nguyện của bọn họ đến với các vị thần ra, thì việc đọc được suy nghĩ là một kỹ năng thụ động.

Đương nhiên anh không có khả năng nghe được đám kiến hôi này đang suy nghĩ cái gì, chỉ riêng tiếng cầu nguyện của bọn họ thôi cũng đủ phiền phức rồi.

Vì thế ma long cười nhạo một tiếng.

Tiếng cười này còn có thể được tạm dịch là —

Ngươi đang dạy ta phải làm như thế nào sao?

Giây tiếp theo, ma long vỗ mạnh đôi cánh rồng khiến cho gió lớn cuồng liệt nổi lên, sau đó ma long bay thẳng lên trời lao vút ra khỏi thần điện chật hẹp đối với anh.

Giotto vội vàng đuổi theo:

“Tiểu thư Yulia ——”

Yuli bị anh giữ chặt ở trong lòng bàn tay, không có được bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, đến khi cô mở mắt ra, thần điện cao chót vót ấy đã trở thành một chấm nhỏ mơ hồ ở trên mặt đất.

Giotto người không có cánh đang bị giam cầm lơ lửng trên tế đàn, cho nên hiển nhiên không có cách nào để đuổi theo được.

Mặt đất càng ngày trở nên xa xôi và mênh mông hơn, từ trên trời cao nhìn xuống, càng dễ dàng chấn động vì nhìn thấy được thần điện to lớn.

Nơi tế đàn mà bọn họ vừa mới đứng ở đó chỉ là một phần ngoài cùng của thần điện, vượt qua một tầng tường thành, thì nhìn thấy rõ được khí thế hùng vĩ của những kiến trúc chính thần điện.

Yuli bị treo lơ lửng trên không nhìn đến há mồm trợn to mắt.

Đỉnh thật sự, cái này nếu mà ở hiện đại, không có nổi vé ngàn tệ thì không đời nào bước chân vào cửa được.

Kịch kịch ma long hạ cánh an toàn trên sân thượng ở tầng hai của toà thần điện chính, Yuli vừa mới đứng vững, ngẩng đầu lên thì thấy ma long đang dùng một ánh mắt sâu xa nhìn cô.

“Ta còn dang suy nghĩ, nếu như ngươi nôn ra, thì ta liền giết ngươi.”

“......”

Mới vừa nãy còn muốn ngủ cùng với cô, mà hiện tại nếu như cô nôn ra thì sẽ giết cô ngay.

Con rồng này quả nhiên là một người điên.

Ma long luôn nói chuyện không đầu không đuôi, sau khi nói xong câu đó, liền xoay người đi vào trong.

Yuli không còn cách nào để rời khỏi đây, chỉ đành có thể đuổi theo.

So với căn phòng mà người ta ở, nơi này quả thật giống như một hang động được chuẩn bị cho rồng hơn.

Yuli đi trên những tảng đá gồ ghề hoàn toàn không phải đường dành cho con người đi lại, hai bên là vực sâu dung nham nóng chảy không nhìn thấy đáy, những dòng dung nham nóng bỏng không ngừng trào lên từ dưới lòng đất, khiến cho Yuli cảm thấy mình giống như đang ở trong một phòng xông hơi.

“Sững sờ ở nơi đó làm gì?”

Ma long đã bay đến giữa hang động ngoảnh đầu lại nhìn cô.

Yuli nhìn hòn đảo hoàn toàn lơ lửng trên bầu trời, không có một con đường nào để đi lên, cô nghiêm mặt đáp:

“Tôi không có cánh, không thể bay qua đó được.”

(Từ khúc này về sau sẽ xưng hô là tôi - ngài vì trước đó Yuli nhằm chọc tức Kaus để có thể giết chết mình nên xưng hô ta - ngươi sẽ hợp hoàn cảnh lúc đó hơn)

Tuy rằng ma long không thể nhìn ra được biểu tình trên mặt khi đang là rồng, nhưng trong nháy mắt đó Yuli luôn có cảm giác rằng trên mặt anh ta đang tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn “Sao ngươi lại phiền toái đến như vậy”

“Thuật trôi nổi cũng không được?”

Yuli vừa mới đến đây, tỉnh tỉnh mê mê lắc đầu:

“Cũng không được.”

Ma long trông càng thêm mất kiên nhẫn hơn.

Vì thế, Yuli liền nắm bắt lấy cơ hội, thân thiện nhắc nhở:

“Nếu ngài thật sự cảm thấy tôi quá phiền phức, thì ngài có thể giết tôi nha.”

Thiếu nữ mong chờ chớp chớp mắt, giống như tràn đầy chờ mong đối với cái chết.

Ma long yên lặng nhìn cái người bị bệnh thần kinh trước mặt này:

“...... Rốt cuộc thì ngươi là ai vậy?”

Vấn đề này thật đúng là hỏi ngược lại Yuli, cô cảm cái mà ma long muốn hỏi ở đây chắc chắn không phải là thân phận Công chúa Farissian, vì thế cô suy nghĩ một hồi lâu, sau đó chỉ có thể trả lời:

“Hình như …… là vợ của ngài?”

?

Ma long lần này thật sự là dùng ánh mắt để nhìn người bị bệnh thần kinh mà nhìn Yuli.

Nhưng anh không nói câu nào, trực tiếp bay qua đem cô xách lại đây, ném thẳng vào chính giữa cái giường đá lạnh như băng.

Anh chỉ nói ngắn gọn:

“Câm miệng lại, đi ngủ.”

Yuli: …… Người này có vẻ không đúng cho lắm.

Cô vốn tưởng rằng ma long mang cô đến đây là muốn đổi cách thức khác để giết mình.

…… Hóa ra là đến đây để ngủ thật à!

Thế thì đây là một vấn đề lớn rồi đây, cho nên cô hoảng sợ một chút.

Nhưng mà cô còn chưa kịp hoảng sợ đến ba giây, thì đôi cánh rồng khổng lồ ấy đã bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cô, giống như một chiếc ô lớn, không một kẻ hở mà ngăn cách hết mọi tia sáng cuối cùng.

Thiếu nữ giống như một đàn chim non nhỏ bé, rụt rè ở dưới đôi cánh rồng của ma long.

Vài giây sau đó, cô thử thăm dò, cẩn thận thay đổi tư thế cho thoải mái một chút, nhưng không may lại đá trúng cánh của ma long.

Thế nhưng ma long lại không hề có một động tĩnh nào.

Không chỉ không nhúc nhích, mà Yuli còn mơ hồ nghe thấy được tiếng hít thở chậm rãi đều đặn của anh ta.

…… Anh ta sẽ không phải thực sự là đang ngủ, đúng không?

Sau hơn nửa giờ đồng hồ chờ đợi, Yuli đã bị sốc khi phát hiện ra —

Thực sự là đang ngủ!

Anh ta lại có thể ngủ như thế này!!!

Yuli đầu đầy dấu chấm hỏi hoàn toàn không hiểu được đây là cái hành động gì.

Anh ta muốn đi ngủ, thì tại sao lại bắt cô đi cơ chứ? Hơn nữa cũng không có làm chuyện gì kỳ lạ đối với cô, chỉ là đem cô đè ở dưới cánh rồi ngủ thiếp đi?

Chỉ có vậy?

Chỉ có vậy thôi á???

Chờ thêm một lúc nữa, Yuli lại thử vươn tay ra, tò mò chạm vào đôi cánh rồng thần kỳ này.

Là rồng thật này.

Yuli người chưa từng thấy qua mặt hàng nào như thế này trước đây, không khỏi nhịn được chạm thêm hai cái.

Không giống với động vật máu lạnh trong trí tưởng tượng của cô, nhiệt độ cơ thể của ma long hình như rất cao, chiếc giường đá vốn lạnh lẽo như băng ban đầu đã được sưởi ấm bằng nhiệt độ cơ thể của ma long, dường như cũng không phải là khó chịu đựng đến như vậy.

Hơn nữa, lúc này ma long tựa hồ đã ngủ say, cùng với tiếng hít thở vững vàng chậm rãi của anh ta, làm cho Yuli quả thực có vài phần buồn ngủ.

…… Cũng không thể trách được tâm tư lớn của cô, bởi vì ma long kia căn bản hoàn toàn không phát ra một chút sát khí nào.

Mí mắt chiến đấu một hồi lâu sau, sự cảnh giác ít ỏi của Yuli không kéo dài được bao nhiêu phút, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Trong hang động không có lấy nổi một tia nắng mặt trời, cô kỳ thật cũng không biết mình đã ngủ trong bao lâu, khi tỉnh dậy thì tiếng hít thở của ma long vẫn còn đều đều chậm rãi ở bên tai như cũ, không có một chút dấu hiệu tỉnh dậy nào.

Yuli lại bắt đầu thăm dò ở ranh giới sinh tử.

“...... Ma Long đại nhân?”

Ma long không có phản ứng gì.

Yuli nghĩ rằng chắc do giọng nói của mình còn quá nhỏ, đang muốn vươn đầu chui ra ngoài, đột nhiên cô phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

…… Mẹ nó.

Cô không thể đẩy anh ta ra được.

Thân thể của rồng quá mức khổng lồ so với con người, chỉ là bị đôi cánh bao phủ lại, ở dưới tình huống ma long ngủ say, thì thân thể yếu ớt của Yuli, cũng tuyệt đối không có cách nào dễ dàng đẩy ra được.

Yuli sững sờ ngay tại chỗ.

Ma long vốn là ngủ say quanh năm, nếu tùy ý ngủ thì đến tận mười mấy năm — cũng không cần lâu đến như vậy, ngủ tầm mười ngày thôi, Yuli sẽ chết vì đói ngay dưới đôi cánh của anh ta.

Không, không được.

Chết vì đói cũng là quá thảm thương rồi đi.

Sắc mặt Yuli trắng bệch, trong bụng trống rỗng vang lên từng tiếng ọc ọc.

Nhắc mới nhớ, từ khi cô đến thế giới này cho đến hôm nay, cô chưa từng ăn qua được bất kỳ thứ gì.

“Ma Long đại nhân trời sáng rồi ngài mau tỉnh dậy đi chứ!!”

Vẻ mặt Yuli đau khổ cùng cực mà hét lên.

“Ngài nếu muốn giết tôi thì có thể, có thể cho một lần thống khoái được hay không!!!”

Sớm biết như thế này, còn không bằng ngày hôm qua bị fan não tàn kia đâm một đao chết cho rồi!

“Chíp — chíp —”

Cùng với tiếng chim hót líu lo từ xa xôi, Yuli dừng ngay tiếng la hét vô dụng của mình.

Tiếnh vỗ cánh trên bầu trời ngày càng nghe rõ ràng hơn, nhanh chóng hạ cánh xuống gần khu vực của cánh ma long.

Qua một kẽ hở, Yuli bắt gặp được một đôi mắt màu xanh biếc.

“Ngươi chính là cô gái có thể ngăn cách tiếng ồn do Kaus đại nhân mang về đúng không?”

…… Ngăn cách tiếng ồn?

Yuli không suy nghĩ nhiều về điều đó, thậm chí cô còn còn không có ngạc nhiên khi biết được con chim lông đỏ đó có thể nói chuyện được:

“Ngươi là sủng vật của Ma Long đúng không? Giúp ta một chút, ngươi đánh thức chủ nhân của ngươi tỉnh dậy được không?”

Sau khi nghe xong những lời nói của Yuli, tiếng hót líu lo của chim lông đỏ liền trở nên giận dữ.

“Ta không phải là sủng vật! Ngươi mới chính là sủng vật đấy! Ta là thần hầu! Là Orly đại nhân vĩ đại! Là Phượng Hoàng duy nhất ở trên đời này.”

Phượng Hoàng tự xưng là Orly phịch phịch vỗ cánh, nghiễm nhiên tính tình rất nóng nảy.

“Sao ngươi dám bất kính với Phượng Hoàng của Kaus đại nhân, Orly đại nhân ta đây tuyệt đối sẽ không giúp ngươi! Ngươi cứ chờ bị Kaus đại nhân bóp chết đi!”


Nếu có thể trực tiếp xong hết mọi chuyện thì thật tốt quá rồi.

Mắt thấy Phượng Hoàng thối kia phịch phịch vỗ cánh muốn bay đi, Yuli dưới tình thế cấp bách không chút suy nghĩ nhiều, theo phản xạ thi triển thuật giam cầm.

Thần chú ma thuật hóa thành một sợi xích vàng, đem Phượng Hoàng ở trên bầu trời trói lại, không nhúc nhích được.

Yuli kinh ngạc nhìn những đầu ngón tay của mình.

Quaoo.

Điều này thật là tuyệt.

Thông báo từ *trường Hogwarts đến trễ nhiều năm như vậy sẽ gửi đến cho cô chứ??

*Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts hay thường được gọi là Hogwarts là một ngôi trường pháp thuật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nhà văn Anh Quốc J. K. Rowling. Đây là bối cảnh chính của sáu tập đầu tiên trong loạt truyện về cậu bé phù thủy và Harry Potter. Wikipedia

“A a a a —”

Thuật giam cầm trói Phượng Hoàng lại, nhưng không thể ngăn cản được tiếng thết chói tai của Phượng Hoàng.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi mà cũng dám thi triển thuật đối với ta!! Ngươi đây là bất kính với thần linh! Ngươi ngươi ngươi có biết Kaus đại nhân là người nào không đấy? Ngài chính là ——”

“A a a ngươi xác định chết chắc rồi thứ con người ngu xuẩn này! Kaus đại nhân sau khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ giúp ta báo thù hu hu hu……”

Trong tiếng khóc lóc la lối đầy ủy khuất của Phượng Hoàng, ký ức của Yuli dần dần quay trở lại.

Xét về tài năng, thì cô chỉ đứng sau Daisy trong thiết lập của trò chơi, mà trước mắt Daisy hiện còn chưa có hoàn toàn thức tỉnh, thậm chí có thể nói cô ấy là đệ nhất về thiên phú thần chú ma thuật trên toàn bộ lục địa này.

Tuy rằng hệ thần chú ma thuật quang minh thiên về hướng hỗ trợ, nhưng một ít thần chú ma thuật cơ bản giống như là thuật giam cầm thì không cần phải nói đến.

Yuli vừa niệm trong đầu, sử dụng năng lực tăng cường sức mạnh cho tay phải của mình, lần này liền có thể đẩy đôi cánh rồng ra xa vài phần.

Một lần nữa được hít thở bầu không khí trong lành ở bên ngoài, Yuli liền vươn vai, thở phào nhẹ nhõm.

Mà Orly lúc này cũng rất sợ hãi.

Tuy rằng ngoài miệng thì anh không rơi vào thế yếu, nhưng người có thể đem Phượng Hoàng muốn trói lại liền trói được, cũng không phải là nhân vật bình thường.

“Đừng sợ.” Yuli mỉm cười ngồi xổm xuống: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài câu thôi…… Ngươi tên là gì?”

“Con người vô lễ, ngươi cư nhiên không nhớ được tên của Orly đại nhân hay sao?”

Vớ vẩn, mấy cái tên phương Tây này khó nhớ muốn chết, làm sao mà cô nhớ được cơ chứ.

Vì vậy Yu-tuyển thủ khó khăn trong việc nhớ tên-li cực kỳ biết vâng lời đáp:

“Được rồi Oreo đại nhân.”

Phượng Hoàng: ???

“Vậy thì Oreo đại nhân, vì sao ngài lại kêu ta là ‘cô gái có thể ngăn cách tiếng ồn’ vậy?”

Là một con chim Phượng Hoàng chưa từng nhìn thấy qua sự hiểm ác của con người, Orly đắc ý hừ một tiếng:

“Cô gái loài người ngu xuẩn, ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết hay sao?”

Yuli vẫn mỉm cười: “Vâng, có thể xin Oreo đại nhân vĩ đại giải thích cho sự ngu muội của ta được không?”

“Là Orly đại nhân!!”

Tuy rằng việc bị Yuli gọi anh là Oreo có chút tức giận, nhưng dù sao thì đã qua mấy trăm năm rồi Orly chưa được người khác ca tụng qua.

Vì thế sau một lúc lâu, anh đã thành thật mà trả lời không có bất kỳ sự cảnh giác nào:

“Kaus đại nhân của chúng ta có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tất cả các tín đồ trên lục địa, nhưng không biết có điều gì đã xảy ra với một cô gái loài người bình thường như ngươi, một khi Kaus đại nhân ngài chạm vào ngươi, thì tất cả các lời cầu nguyện ấy tạm thời biến mất……”

Yuli có chút bất ngờ ngoài ý muốn.

Orly còn đang muốn nói thêm cái gì đó, há mỏ ra, đột nhiên phát hiện mình không thể phát ra được âm thanh nào.

Anh đột nhiên căng thẳng cả người, lông chim đều muốn dựng đứng lên từng sợi.

Xong rồi xong rồi!

Kaus đại nhân cấm ngôn anh rồi!

Chắc chắn là anh đã nói cái gì không nên nói rồi hu hu hu!

“Thì ra là như thế.”

Cho nên anh ta vừa mang theo cô trở về liền đi ngủ, thì ra là xem cô như một cái tai nghe chống ồn à?

Yuli cũng không chú ý đến Orly bỗng nhiên an tĩnh lại, cô vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của anh ta.

“Cảm ơn Oreo nhỏ bé nhé, hy vọng chủ nhân của anh sau khi tỉnh dậy mà biết anh lỡ miệng sẽ không có nhổ sạch lông chim của anh đâu.”

Orly nước mắt lưng tròng.

Yuli cũng không có cởi bỏ thuật giam cầm, thần chú ma thuật nhỏ nhoi này vốn thời gian tác dụng không có dài, mà để cho Phượng Hoàng nhỏ bé ngu muội này bay loạn ngược lại sẽ ảnh hưởng đến cô.

Cô đứng tại chỗ tìm kiếm trong ký ức của công chúa Yulia gần nửa ngày trời, cuối cùng cũng biết được công dụng của thuật trôi nổi, tuy rằng chỉ có thể hơi lơ lửng cách mặt đất tầm nửa thước, nhưng cũng có thể để cho cô vượt qua được ở giữa vực sâu.

Đợi đến khi Yuli xách váy chạy đi mất, ma long nằm trên giường đá rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra hai con ngươi vàng kim.

“Ka, Kaus đại nhân QAQ”

Ma long đứng thẳng dậy, khẽ vung đôi cánh, thuật giam cầm trên người Orly lập tức được phá bỏ.

“Ngu xuẩn.”

Orly ôm chặt cái đuôi xinh đẹp của mình, tức giận không dám nói câu nào:

“Kaus đại nhân nếu ngài đã không ngủ vì sao không sớm một chút ngăn cản ta lại a, ta, ta đã lâu rồi không có nói chuyện với con người, ta cũng không biết nên nói cái gì và không nên nói cái gì a……”

Ma long không lên tiếng.

Anh đương nhiên sẽ không nói cho Orly biết rằng, trước khi Orly mở miệng ra, thì quả thật anh đang ngủ rất say.

Đó là một giấc ngủ ngọt ngào mà hàng trăm năm nay anh chưa được say giấc.

Vì thế, khi bị đột nhiên cắt ngang, anh lúc này cũng không vui vẻ gì mấy.

“Orly, đi tìm cô gái kia về đây.”

Orly vỗ vỗ cánh, rất hăng hái nói:

“Sau khi tìm được cô ấy thì sao?”

“Mang cô ấy đến cho ta.”

Ma long ngáp một cái.

Khoan dung cho cô ấy một ngàn bước vậy.

Nếu chạy trốn ra bên ngoài hơn một ngàn bước, liền bóp nát đầu của cô.

Nếu trốn thoát được trong vòng một ngàn bước ……

Vậy thì chỉ cần rút cạn máu của cô ấy, biến thành một vật mẫu treo trong kho tàng bảo vật của anh là được.

《 Bị Hiến Tế Sau Khi Thuần Phục Ma Long- Calanthaha》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play