Buổi tối còn ăn cơm chiên cũng thật là hiếm thấy.

Hà Ngộ: “Anh muốn uống gì?”

“Vương Lão Cát*.”

Hà Ngộ gọi thêm đồ ăn: “Thêm một phần ốc xào nước ngọt và vượng tử**.”

* Một nhãn hiệu trà thảo mộc ở Trung Quốc.

** Một nhãn hiệu chuyên về đồ ăn và thức ăn ở Trung Quốc.

Bà chủ ghi nhớ những món ăn này rồi nhanh chóng rời đi để chuẩn bị.

Cách đó không xa cũng có mấy bàn đông nghịt người, tất cả đều là người trẻ tuổi, trên bàn chất đầy chai bia, tiếng cười đùa lớn tiếng rôm rả.

Trong bối cảnh náo nhiệt này, không khí chung quanh bàn của hai người lại quá mức an tĩnh, tuy vậy nhưng họ cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.

“Cô có thấy phiền khi tôi hút thuốc không?” Đoạn Mạnh hỏi.

Hà Ngộ vẫn vẫy tay, ý bảo anh cứ tùy ý.

Rất nhanh một màn sương mỏng liền bay lên, Hà Ngộ lên tiếng: “Anh là người bản địa sao?”

“Đúng vậy, tôi sinh ra tại đây, lớn lên cũng ở nơi này.”

Đoạn Mạnh hỏi lại: “Còn cô?”

“Tôi cũng như anh, chỉ là vì việc học nên đã rời đi nơi này mấy năm.”

Đoạn Mạnh gật đầu.

“Anh đi làm ở gần đây sao?”

“Đúng vậy, đang làm công cho người khác.”

“Chúng ta đều giống nhau.”

Lúc này đồ ăn đã dọn lên đầy đủ, bọn họ cũng không nói chuyện nữa.

Bữa ăn khuya kết thúc, Hà Ngộ đi trả tiền thì bà chủ liền nói: “Vị soái ca kia đã trả tiền rồi.”

Đoạn Mạnh đã ngồi lên chiếc xe ba gác của mình, dựa vào chỗ tựa lưng cúi đầu đùa nghịch di động.

Hà Ngộ đi tới.

“Trước kia cô từng ngồi qua xe ba gác bao giờ chưa?” Đoạn Mạnh bỏ điện thoại di động vào túi quần, tránh sang bên cạnh nhường chỗ cho cô.

Hà Ngộ ngồi trên xe: “Rất ít.”

Đoạn Mạnh hạ khóe miệng, không nói gì nữa, anh cũng không phải là kẻ ngốc, Hà Ngộ tuy không chê quán ăn khuya bên đường nhưng từ cách ăn mặc của đối phương cũng có thể nhận ra cô là người rất chú trọng từng tiểu tiết.

Sao cô có thể từng ngồi qua xe ba gác rồi chứ? Có quỷ mới tin lời cô nói!

Chỗ ngồi phía trước có thể chứa hai người, một người vì ngồi ở đầu xe nên nửa thân mình sẽ hiện ra trước mặt người kia.

Gió đêm ào ào thổi qua, hương vị khô ráo lại mang theo chút mùi vị của thuốc lá trên người của Đoạn Mạnh thẳng tắp bay vào mũi của Hà Ngộ, nhưng cũng không quá khó ngửi.

Ánh đèn màu cam không ngừng ẩn hiện dưới mặt đường, phản chiếu lên khuôn mặt của Đoạn Mạnh.

Anh mặc một cái áo khoác màu đen, khóa kéo để hở, vạt áo cọ xát đến mu bàn tay của Hà Ngộ.

Không phải cảm giác mềm mại mà là một cảm giác vô cùng thô ráp.

Vạt áo lại xẹt qua tay cô lần nữa, Hà Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy nó, Đoạn Mạnh nãy giờ vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Cả quãng đường về nhà không tính là dài, hai mươi tới phút sau là xe đã đến tiểu khu mà Hà Ngộ ở, những tòa nhà nằm sát nhau, phía dưới là những khung cảnh xanh hóa xinh đẹp.

Giá trị mỗi căn hộ ở nơi này đều vô cùng xa xỉ.

Hà Ngộ bước xuống xe: “Tối nay anh chở tôi về nhà, lại còn mời tôi một bữa, xem như hôm nay tôi thiếu anh một phần ân tình.”

“Việc nhỏ mà thôi.” Đoạn Mạnh hướng cô khoát tay rồi đạp chân ga, sạch sẽ lưu loát nhanh chóng rời đi.

-

Khoảng thời gian tiếp theo vẫn như cũ bị lấp đầy bởi vô số các loại hội nghị, văn kiện hợp đồng thì chất đống cao gần bằng trời, Hà Ngộ bận đến nỗi chân không kịp chạm đất.

Sáng sớm Hà Ngộ chạy đến cửa hàng sửa xe để lấy xe chờ sửa hôm trước, buổi chiều thì nhận được tin nhắn từ Dư Nhất Dương nói rằng tối nay 10 giờ máy bay sẽ hạ cánh.

Hà Ngộ còn chưa có kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại liền reo lên.

“Buổi tối bớt thời giờ tới đón anh được không?” Điện thoại vừa được kết nối thì Dư Nhất Dương ở đầu dây bên kia nhanh chóng lên tiếng.

Hà Ngộ nói: “Được nha, chúc chuyến bay của anh không bị delay.”

Dư Nhất Dương ở bên kia thấp giọng cười: “Hy vọng là vậy, bất quá hôm nay thời tiết bên này không tốt lắm.”

“Vậy sao?” Phía trước là đèn đỏ, Hà Ngộ dẫm phanh lại: “Thời tiết bên đây thì tốt cực kỳ.”

Cô hạ cửa sổ xe xuống, giờ này mặt trời đã lên cao nên bên trong xe càng oi bức lợi hại.

“Em đang ở bên ngoài à?”

Hà Ngộ: “Ừm, hôm trước xe vừa bị người ta đụng phải nên hôm nay mới vừa đem sửa lại.”

“Em không có việc gì chứ?”

Hà Ngộ: “Nếu em có việc gì đó như anh nói thì giờ đây em còn có thể rảnh rỗi ngồi đây nói chuyện phiếm với anh sao chứ?”

Dư Nhất Dương hơi tạm dừng rồi nói tiếp: “Lái xe nhớ chú ý an toàn, anh tắt máy trước đây.”

Buổi tối 8 giờ Hà Ngộ xuất phát đi sân bay, trên đường kẹt xe mất nửa giờ, khi tới đó thì đồng hồ cũng đã điểm mười giờ rưỡi.

Cô vừa vội vàng đi vào trong vừa gọi điện cho Dư Nhất Dương.

"Anh đang ở đâu đấy?”

“Em cuối cùng cũng tới rồi.” Dư Nhất Dương cố tình kéo dài âm điệu trêu chọc cô, “Còn tưởng rằng đêm nay không đợi được em.”

“Kẹt xe, anh cho rằng tôi muốn vậy sao?” Hà Ngộ nâng cổ tay nhìn thời gian: “Cũng chỉ trễ hơn nửa giờ, còn tốt, về nhanh thôi, anh đang ở đâu?”

"Sau lưng em!”

Hà Ngộ vội vàng xoay người liền thấy Dư Nhất Dương đang đứng cách đó không xa, tay vừa cầm di động vừa vẫy tay với cô.

Người nọ mang giày thể thao, quần jean, áo sơ mi trắng, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo gió màu đen dài, bên chân là một cái vali hành lý thật lớn, vừa lúc đứng ở dưới đèn đường, từ góc độ của cô nhìn qua thì thân hình của anh càng trông thon dài đĩnh bạt.

Dư Nhất Dương cười cười, vốn khuôn mặt đã rất tuấn tú, khi cười lên các đường nét trên gương mặt càng trở nên ôn nhu.

“Không chào đón gì sao?” Anh nói.

Hà Ngộ nói thẳng: “Đã khuya rồi, mau đi thôi.”

Dư Nhất Dương sờ mặt cô, dùng một loại hành động cùng khí chất ôn hòa trên người hung hăng hôn cô một ngụm.

Sau đó anh thấp giọng nói: “Lần sau em phải đi công tác cùng anh.”

Hà Ngộ mở cửa chiếc Mazda màu đỏ của mình, chiếc xe này đã sớm cũ rồi, Dư Nhất Dương đã sớm muốn cô đổi chiếc khác nhưng Hà Ngộ nhớ tình thân bạn cũ, chết sống đến giờ vẫn chưa chịu đổi.

Cô nói cô có mệnh lao lực nên không quen sống hưởng thụ xa hoa được.

Sau vài lần như thế, Dư Nhất Dương cũng không nhắc lại chuyện này với cô nữa.

Đêm khuya trên đường cái chỉ có vài ba chiếc xe xẹt qua xẹt lại nên cả quãng đường xe chạy vô cùng thuận lợi, trừ khi đụng phải đèn đỏ, bằng không xe cứ băng băng chạy liền tù tì một mạch về nhà.

“Hôm nay tôi đã kêu người dọn dẹp phòng của anh sạch sẽ, còn chuẩn bị thêm một ít đồ ăn đặt ở trong tủ lạnh, sau khi trở về nếu cảm thấy đói thì anh có thể hâm nóng lại một chút rồi ăn.” Hà Ngộ thay đổi bài hát, chỉnh nhỏ âm lượng.

Dư Nhất Dương nhấn nút kéo chỗ ngồi nghiêng ra sau một ít, cả người anh đều ngã ra sau, lộ ra thần sắc vô cùng mỏi mệt không cần che giấu, anh nhắm mắt lại, một tay chống trán: “Hôm nay anh đến chỗ của em.” đọc truyện trên tyt

Hà Ngộ liếc anh một cái: “Những bộ quần áo đó của anh lâu rồi chưa đem ra phơi nắng.”

“Không sao.”

Dư Nhất Dương có thói quen cuồng sạch sẽ, quần áo luôn phải đổi hằng ngày, giường đệm lúc nào cũng phải sạch sẽ gọn gàng, thức ăn không được để qua đêm, cho dù hâm nóng lại cũng không được.

“Ở bên ngoài sống cực khổ lắm sao mà có thể làm cho anh trở thành như vậy?”

Dư Nhất Dương cong khóe miệng, nửa nhắm nửa mở mắt nhìn cô: “Em đoán xem.”

Hà Ngộ không hé răng, chỉ là bất tri giác thả chậm tốc độ xe, tốc độ thong thả lại vững vàng, khát vọng đối với đêm khuya nhanh chóng hạ xuống.

Trong không gian phong bế của thùng xe nhỏ hẹp thoang thoảng mùi hương nước hoa của nam giới. Hà Ngộ cũng không yêu thích mùi hương này nên liền mở cửa sổ xe.

“Lạnh.” Dư Nhất Dương nói: “Gió tạt vào làm đau cả đầu.”

Hà Ngộ đóng lại cửa sổ xe.

Dư Nhất Dương giật giật thân mình, anh hình như cảm thấy nằm như vậy không thoải mái nên liền nghiêng người về phía Hà Ngộ, người đàn ông vốn tay dài chân dài nên chỉ cử động một chút đầu liền đụng tới trần xe, còn trán thì tựa lên vai Hà Ngộ.

Một chút trọng lượng này đối với Hà Ngộ cũng không tính là gì, cô im lặng nhìn về trước mà không nói câu nào.

Sau khi về đến nhà, Hà Ngộ liền vào bếp nấu cho anh một chén mì, sau khi đặt lên bàn liền mặc kệ anh có ăn hay không mà vào phòng ngủ tắm rửa.

Theo dòng nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, lỗ chân lông nở ra, Hà Ngộ thoải mái thở ra một hơi.

Vừa mới tắm được một nửa, trên đỉnh đầu cô còn dính đầy bọt xà phòng thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Cách một tầng hơi nước mờ mịt, Dư Nhất Dương đang đứng công khai ở nơi đó, đây cũng không phải lần đầu tiên anh làm như vậy, Hà Ngộ cũng không cảm thấy kinh ngạc một chút nào, biểu cảm cô vẫn không một chút thay đổi chậm rãi xoay người lại, ngẩng đầu, làm cho bọt xà bông trên tóc theo dòng nước chảy xuống khắp người.

Trong bóng đêm yên tĩnh càng làm cho các giác quan càng thêm nhạy bén hơn bao giờ hết, cô có thể nghe được âm thanh Dư Nhất Dương cởi áo khoác, thậm chí còn ngửi được hơi thở khi anh tới gần.

Sau khi xong việc, Dư Nhất Dương nặng nề chìm vào giấc ngủ, đi công tác nhiều ngày như vậy khẳng định là rất mệt, thậm chí còn có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt anh.

Nương theo ánh đèn ở đầu giường, Hà Ngộ nhìn anh một hồi, sau đó đem cánh tay đáp ở bên hông mình lấy xuống, sau đó cô bước xuống giường, khoác thêm áo tắm dài rồi đi vào phòng bếp.

Từ trong tủ lạnh cô lấy ra một lon bia lạnh, mở cửa sổ ra đón gió đêm thổi tới rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó liền trở về phòng cho khách ngủ một đêm.

Tần suất bọn họ phát sinh quan hệ không tính là cao, ngủ cùng một giường cũng chưa từng có.

Hà Ngộ đêm đó ngủ cũng không ngon, sáng ngày hôm sau liền tỉnh dậy sớm.

Bên ngoài trời vẫn là màu xanh lơ, phía chân trời mơ hồ lộ ra một ít màu đỏ thẫm sáng rực cả góc trời.

Dư Nhất Dương vẫn còn chưa tỉnh.

Hà Ngộ ăn uống không tốt lắm, chỉ ăn qua loa hai mảnh bánh mì rồi liền đi ra cửa đến công ty.

Buổi chiều khi hội nghị đang diễn ra, tâm trạng ai cũng đều căng thẳng.

Buổi tối theo thường lệ cô thường xuyên tăng ca đến khuya, nào ngờ hôm nay Dư Nhất Dương lại tìm tới cửa, anh đứng ngoài gõ cửa kính bên ngoài văn phòng cô, nhắc nhở cô đã đến giờ tan tầm.

“Cùng anh về sao?” Hà Ngộ nói: “Ngày mai tôi đi làm bằng cách nào đây.”

“Chúng ta đều ở cùng một nhà, em còn sợ cái gì chứ?” Dư Nhất Dương cười nói: “Em còn có suy nghĩ gì khác sao?”

“Lần này anh muốn ở lại mấy ngày?”

Dư Nhất Dương: “Nói sau đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play