“Chơi trò này nói chung đều là trẻ con, lên cao hơn một xíu là không thể leo lên được nữa.”

Hà Ngộ quay đầu nhìn anh, còn Đoạn Mạnh thì đang chăm chú nhìn Trần Lam Thiên, cô ngạc nhiên hỏi: ”Rất nhiều đứa nhỏ từng bị rơi xuống rồi sao?”

“Tôi cố ý làm cho bọn nhỏ rớt xuống.”

“Anh có ý gì?”

Đoạn Mạnh mỉm cười: “Đợi lát cô nữa sẽ thấy.”

Còn 5 điểm nữa là tới đích, Hà Ngộ không biết Trần Lam Thiên đang treo ở giữa không trung có suy nghĩ gì, nhưng mà cô chỉ đứng ngoài xem thôi cũng cảm thấy khẩn trương, Hà Ngộ không tự giác xoa tay nói: “Cái này người lớn có thể chơi không?”

Đoan Mạnh liếc nhìn cô bằng một ánh mắt khinh thường.

Hà Ngộ cười nói: “Tôi chỉ là tò mò hỏi một chút, không chơi được thì không chơi.”

“Nếu cô có hứng thú với trò này thì có thể ra phía sau, ở đó có chỗ để luyện tập trò này.”

Hà Ngộ nói: “Tôi sợ độ cao, chơi trò này chỉ có chết, trừ khi có người đi theo kèm cập tôi giống bọn trẻ.”

Trần Lam Thiên đã đứng yên hơn nửa phút, có vẻ như đã đi tới giới hạn của con bé.

Hà Ngộ lớn tiếng hỏi: “Có thể đi lên tiếp nữa không?”

Trần Lam Thiên không nói chuyện, người cũng không động một lúc lâu, một ánh mắt cũng không dám nhìn về hướng này.

Đoạn Mạnh theo sau la lên:” Còn một cái nữa sẽ đến đích, cố lên! Mắt không cần nhìn xuống dưới, cứ tiếp tục nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm cái bậc thang trước mặt con, cố gắng leo tiếp nào!”

Vài giây sau, Trần Lam Thiên vẫn như cũ thờ ơ.

Đoạn Mạnh nói:”Vậy con leo xuống đi, lúc nãy chú đã dạy con tư thế rồi đấy!”

Nghe được những lời này, Trần Lam Thiên rốt cuộc cũng có phản ứng, trí nhớ của cô bé khá tốt, biết mình nên làm gì để có thể tự đi xuống.

Cô bé loay hoay bắt đầu đi xuống, người còn chưa ổn định, Trần Vi cuối cùng đã trở lại.

“Con dám!” Trần Vi rống to, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Lam Thiên: “Hôm nay con dám không leo lên xong cho mẹ xem!”

Trần Lam Thiên đang làm được một nửa, trong chớp mắt nghe thấy mẹ mình nói vậy liền đứng hình, trên mặt cô bé tràn đầy bất lực.

Trần Vi: “Hôm nay con phải leo lên đến đích cho mẹ!”

Hà Ngộ túm tay cô Trần Vi nói: “Cậu làm gì vậy! Sao lại mắng con bé, cậu điên rồi!”

Trần Vi nhìn cô rồi quay sang nhìn chằm chằm Trần Lam Thiên: “Con có leo lên tiếp hay không!”

Trần Lam Thiên ngừng hai giây, lúc sau quệt miệng, bắt đầu khóc.

Cô bé vẫn còn là trẻ con nên tiếng khóc cực kì thương tâm, nhất là tiếng khóc của cô bé nghẹn ngào không nghe được chút âm thanh nào, như là màn hình Tivi đang chiếu hình ảnh sinh động mà lại đột nhiên bị tắt tiếng vậy.

Tình hình cứ giằng co như vậy torng khoảng năm phút, Trần Vi đứng dưới thờ ơ, Trần Lam Thiên run rẩy tiếp tục leo lên trên.

Đoạn Mạnh nãy giờ vẫn không tỏ thái độ gì đột nhiên mở miệng lên tiếng: “Trò này yêu cầu dùng rất nhiều sức lực để lấn át nỗi sợ hãi của mình, trẻ con cơ bản cũng chưa đủ sức lực để vượt qua chướng ngại vật phía trước, cô bé này cũng thật là đáng thương.”

Trần Lam Thiên lúc này đang sải bước leo lên điểm cuối cùng của vách tường núi, cô bé vẫn đang khóc thút thít nhưng vẫn cố hết sức ổn định nắm chặt dây thừng trước mặt.

Đoạn Mạnh kêu to: “Leo lên được rồi, giờ con có thể xuống rồi đó!”

Sau đó anh nắm kéo dây thừng, cả người Trần Lam Thiên cứng đờ, từ trên độ cao năm sáu mét, chỉ chưa đầy một phút, cô bé đã được kéo xuống mặt đất.

Cô bé căn bản không thể đứng vững, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đầu đầy mồ hôi, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt dây thừng, ánh mắt ngập ngừng sợ hãi nhìn mẹ mình.

Hà Ngộ quay đầu nhìn Trần Vi: “Cậu gây khó dễ cho chính con gái mình để làm gì vậy?”

Trần Vi cúi đầu nhìn đôi tay có chút phát run của mình: “Mình không tự khống chế được.”

Dường như lương tâm Trần Vi đột nhiên quay về, lúc sau cô ấy đối xử với Trần Lam Thiên cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, không mượn danh nghĩa của Hà Ngộ mà là tự mình dẫn mọi người đi ăn Pizza Hut.

Nhưng có lẽ vì quá hoảng sợ chuyện vừa rồi, Trần Lam Thiên ăn cũng không được nhiều lắm.

Hà Ngộ tựa vào lưng ghế, quan sát cô bé rồi nói với Trần Vi: “Cậu cũng đừng dọa con bé thành bệnh, đã từng có rất nhiều trường hợp trẻ nhỏ bị hành động của người lớn dọa thành kẻ ngốc rồi đấy.”

“Cậu có thể nói điều gì tốt đẹp hơn không hả?” Trần Vi nói: “Mấy cái lời của cậu mình chẳng muốn nghe chút nào, dọa ai vậy chứ?”

“?”

Trần Vi đẩy dĩa khoai tây về phía Trần Lam Thiên, nhìn cô bé đang thờ ơ ngồi đối diện: “Không thích sao?”

Trần Lam Thiên lắc đầu: “Con không đói lắm.”

Cô nhóc mập mạp vậy mà có lúc lại không đói bụng, thật là khó tin.

Trần Vi thấy vậy cũng không ép cô bé nữa, lúc sau cô ấy cũng không nói gì nhiều nữa, theo như lẽ bình thường, cô ấy không có khả năng bình tĩnh như vây, có lẽ cô ấy đã hiểu ra có những lời không thể nói trước mặt trẻ con.

Ngồi không tới nửa giờ, cuộc gặp mặt không mặn không nhạt ngày hôm nay cứ thế chia tay trong buồn tẻ như vậy.

Sau đường quốc lộ có một khu công nghiệp, bên cạnh dự kiến sẽ xây dựng một khu dân cư, một loạt các giấy tờ, chứng từ cần phải chờ ký kết, phê duyệt nên Hà Ngộ đều phải bôn ba chạy tới chạy lui.

—--------

Buổi tối ở công ty còn thường xuyên tổ chức hội họp, các chuyện lớn, nhỏ đều đem ra mổ xẻ, đã quá giờ tan tầm mà cũng không tổng kết được kết quả gì.

Hà Ngộ xoa huyệt thái dương có chút đau trở lại văn phòng, cô tùy ý ném văn kiện lên bàn rồi lười biếng nằm phịch xuống ghế.

Một lúc sau cô cầm ly cà phê pha còn một nửa pha lúc chiều uống một hơi hết sạch.

Bên ngoài trời đã tối đen, Hà Ngộ tắt máy tính, cầm áo cùng túi xách tan làm về nhà, lúc đi ra bên ngoài thì nhìn thấy trong công ty không còn một bóng người.

Trong di động hiện lên hàng loạt các tin nhắn chưa đọc, trong đó có một tin nhắn từ nhân viên thực tập gửi tới xác nhận hợp đồng công trình.

Hà Ngộ vội vàng gọi điện thoại: “Ngày mai cần phải dùng hợp đồng này, vì sao không thấy ai đưa cho tôi xem trước?”

“Hôm trước bên đó đã gửi tới, theo lý thì ngày hôm qua đã tới rồi chứ.”

“Vậy vì sao hôm qua cô không đề cập nó với tôi?”

Thực tập sinh trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Em quên mất ạ.”

“Gửi cho bên chuyển phát nào?”

“Em… em không biết.”

Hà Ngộ cảm giác đầu mình càng đau, cô không nhịn được lớn tiếng nói: “Cô đi kiểm tra xác nhận lại mau lên, hợp đồng hôm nay phải xong cho người ta.”

Buổi tối gió có chút lạnh, Hà Ngộ mặc áo khoác, không định gọi xe mà quyết định tiếp tục đi bộ về phía trước, đi qua một ngã tư đường lớn, cô nhìn thấy gần đó có một vài quán ăn khuya.

Hà Ngộ tấp vào một quán ăn khuya ven đường, chọn một phần lẩu cùng thịt xào, ngồi đợi thực tập sinh kiểm tra chuyển phát nhanh nào đã phát hàng hay chưa.

Hà Ngộ cũng tự mình kiểm tra chuyển phát, trên hệ thống thể hiện đã phát, nhưng lại không có ảnh xác nhận.

Cũng may trên đó có phương thức liên hệ nhân viên chuyển phát, Hà Ngộ thấy vậy liền lấy điện thoại ra gọi điện.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, là một giọng nữ, Hà Ngộ tóm tắt tình huống của mình nói cho đối phương.

Đối phương nói: “Thật xin lỗi, gần đây đơn hàng hơi nhiều, cho nên việc phát hàng hơi chậm.”

Hà Ngộ: “Gần đây hình như không có nghỉ lễ gì mà?”

“Vấn đề không phải do việc này mà là do gần đây chúng ta còn nhận thêm đơn hàng của một bên bưu cục khác nên hiện tại tạm thời không đủ nhân lực.”

Hà Ngộ: “Vậy việc này bên cô định xử lý như thế nào? Hôm nay có thể phát hàng cho tôi chứ?”

Đầu dây bên kia liền truyên đến tiếng cười ngai ngùng của đối phương: “Cái này bên chúng tôi không thể chắc chắn được, cô cũng thấy được giờ này chúng tôi vẫn đang phải tăng ca, nên chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức mà thôi.”

Hà Ngộ cũng không muốn nói nhiều lời với bon họ: “Để tôi thêm wechat của cô, cô gửi định vị đi, tôi sẽ tới bưu cục lấy.”

Nói xong cô liền tắt điện thoại, đồ ăn cũng hay vừa kịp mang lên, Hà Ngộ vừa xé đôi đũa thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên: “A lô?”

“Xin chào, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, có hàng giao cho bên cô, giờ cô còn ở công ty không?”

Hà Ngộ: “Để tôi phát định vị cho anh, tôi cũng đang ở gần công ty đây thôi, anh mang qua giúp tôi được không?”

“Được.”

“Ngay ngã tư đường Phương Lô và quốc lộ Dư Am, tôi ở chỗ quán ăn đêm A Tinh chờ anh.”

Mấy ngày sắp tới trời sẽ nắng rất to nên đêm nay trăng vừa tròn vừa sáng, giống như một chiếc mâm ngọc treo giữa bầu trời, xung quanh hoàn toàn không có bóng dáng của một vì sao nào.

Cảnh đẹp như vậy nên Hà Ngộ cảm giác ăn nồi lẩu này ăn cũng ngon miệng hơn, ăn đến khi nồi thấy đáy, nhân viên chuyển phát nhanh cuối cùng cũng đến.

Hà Ngộ ngồi ở phía ngoài, gần đường cái.

Chiếc xe điện màu lam trùng hợp chạy đến ngừng trước mặt cô, người đàn ông trên xe đối với Hà Ngộ tính ra cũng không xa lạ lắm.

“Anh trai ở khu vui chơi leo núi Hoa Mai đúng không?”

Đoạn Mạnh nhướng mày, dĩ nhiên là vẫn còn nhớ cô, anh ngoài ý muốn nói: “Trễ vậy mà cô còn chưa về nhà sao?”

Hà Ngộ chìa tay với anh: “Tôi đang chờ nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng”.

Đoạn Mạnh cũng nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn vài giây, anh nhịn không được bật cười thành tiếng.

Hà Ngộ cũng cười nói với anh: “Thật là trùng hợp nha, ai ngờ anh lại là nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng cho tôi.”

“Một người bạn của tôi nghỉ, không có người làm nên tôi đành giúp anh ấy.”

Nói xong anh liền rút một kiện thư từ khe hở phía sau ra rồi đưa cho Hà Ngộ.

Hà Ngộ đặt bưu kiện sang một bên rồi hỏi: “Anh còn phải đi phát hàng sao?”

“Hôm nay xong rồi.”

Hà Ngộ nâng cằm chỉ vào chiếc ghế nhựa: “Vậy thì cùng nhau ăn chút gì đi. Dù sao tôi cũng không có ai ăn cùng.”

Đây là lần thứ hai hai người gặp mặt, từ lần gặp đầu tiên đã là một khoảng thời gian, đều là lấy thân phận người phục vụ và khách hàng, tính ra cũng không hẳn là quen biết.

“Lát nữa anh còn đi đâu sao?” Hà Ngộ lại hỏi anh.

Đoạn Mạnh: “Tôi đi về hướng đại lộ.”

“Vậy là đi ngang qua nhà tôi rồi, nếu không ngại anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?”

Hà Ngộ vẫy tay gọi bà chủ rồi lại quay sang hỏi Đoạn Manh: “Anh muốn ăn gì?”

Chắc đây là kiểu thể hiện không ai nợ ai.

“…” Đoạn Mạnh thấy cô nhiệt tình như vậy cũng đành xuống xe gọi món: “Bao tử, chân gà và cho thêm một phần cơm chiên trứng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play